Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

NGÀY ẤY & BI GIỜ

Bi giờ là thời đại thông tin Người ta viết blog, đọc thơ trên mạng Mà bạn tôi vẫn giữ kỷ niệm xưa, giữ thời dĩ vãng, Những dòng thơ trên quyển vở học trò. Đời sống thường này với trăm nỗi lo 20 năm qua, tôi chưa làm thêm được 1 bài thơ nhỏ Xa trường rồi, người tứ xứ, kẻ bốn phương Tưởng “những chuyện xưa” ở góc giảng đường Cũng cuốn theo dòng thời gian oan nghiệt Xe đạp ơi (ảnh: hiepcantho) Nhưng chiều nay, một chiều da diết Thấy nao lòng, khi đọc lại thơ xưa … Sài Gòn, những chiều mưa Đạp xe lang lang qua từng góc phố Cái thời thiếu gạo, đói ăn, gian khổ Vẫn ngọt ngào những mối tình quê. Sài Gòn xưa, khu phố ngoại ô Cầu Bình Triệu dốc cao đạp xe mỏi gối Cầu Bình Lợi tiếng còi tàu oang oang mỗi tối Mấy thằng nhà quê lạc lối buổi tựu trường … Thời buổi bây giờ là tiền bạc, ăn chơi Anh hàng xóm vừa xây thêm biệt thự Sắm ô tô và tiễn con du học Mà bạn tôi vẫn đạp xe lọc cọc Như thằng nhà quê lạc giữa phố phường. Thời buổi bâ

TÂM SỰ TUỔI GIÀ CỦA NGƯỜI CÒN TRẺ

  Chu Dung Cơ đời thường  (Wikipedia) Người đời thường cạnh ảnh Chu Dung Cơ 1. Các cụ bảo: “ thất thập cổ lai hy ” – thọ 70 tuổi xưa nay hiếm. 60 tuổi người ta đã mừng “Lục tuần”. Nay ta đã 45, nói trẻ không đúng, gọi già cũng sai. Nếu lấy mốc đời người lúc mới sinh ra đến tuổi 70 “xưa nay hiếm”, thì mình quả là đang rơi phía bên dốc phải cuộc đời. Gặp anh cán bộ lãnh đạo cao tuổi bảo “ chú em còn trẻ, ráng phấn đấu ” – không biết đang khen, chê hay động viên? Các em, các cháu “tuổi teen” có phần ngưỡng mộ (hay chê ta già?) mà mới năm ngoái còn gọi anh ngọt xớt, nay đã thưa chú lễ phép rồi.   2. Nghe Chu Dung Cơ – nguyên Thủ tướng Quốc Vụ Viện Trung Quốc – có mấy lời tâm huyết Tâm sự tuổi già hay lắm – mấy năm qua phát tán trên mạng được (đa số là người có tuổi) truyền miệng hoặc in ra giấy gửi biếu nhau đọc để suy ngẫm. Đã đọc nhiều lần (Bản dịch của Lê Thanh Dũng, 12.2008). Cuối tuần rãnh, đọc lại vẫn thấy hay. (Đọc thêm: DỊCH GIẢ LÊ THÀNH DŨNG TRẢ LỜI QUỐC THƯỜNG

CHUYỆN CỔ TÍCH, CÂU CA DAO VÀ GIẤC MƠ TUỔI NHỎ [1]

  Ai cũng qua một thời Bên cánh võng tuổi thơ Trước khi thành người lớn Võng tuổi thơ làm bằng câu ca dao của mẹ Truyện cổ tích của bà Mang giấc mơ tuổi nhỏ đi xa Trong mơ tôi có con cò bay lả Qua cánh đồng bát ngát mênh mông Thương thân cò lặn lội bờ sông Tôi hoá con chim phượng hoàng chở vàng ngoài đảo ngọc Ghét con yêu tinh đầu trọc Tôi vung búa thần chém nó nát mình Thương chị Tấm nằm trong quả thị rung rinh Đợi bà bán hàng mang bị Tôi giơ túi ba gang hú thị Phép lạ kỳ, chị hai tôi từ trong quả thị đi ra Mang theo túi quà Có bánh chưng, bánh dầy thơm cơm nếp dẽo Nghe tiếng đại bàng gầm réo Tôi bắn nỏ thần cứu công chúa lên hang Thương dân làng bị giặc giết dã man Thằng út em tôi hoá chàng Gióng hiên ngang Mặc giáp sắt, cưởi ngựa sắt, bẻ cây tre trăm đốt Tôi sung sướng. Rồi giật mình hoảng hốt Tan giặc rồi, người và ngựa vươn mây? Thằng út đâu còn lại đây! Rồi oà khóc, khi giật mình tỉnh dậy Mẹ vẫn ngồi bên võng ru em

TRE GIÀ BỜ SÔNG [1]

Bờ sông truớc nhà Nơi bà giặt giũ Nơi em nằm ngủ Giữa buổi trưa hè Có bóng hàng tre Nghiêng vai đưa võng Bên chú ngỗng khàn Giương cổ hét vang. Bờ sông trước nhà Có bụi tre ngà Bà em kể chuyện Tre theo ông Gióng Đuổi giặc phương xa Hèn chi bây giờ Qua bao năm tháng Càm tre đầy râu Tre như ông cụ Sống hoài thật lâu Cần Thơ, 1985 [1] Văn nghệ Cần Thơ số 23 – 1987 Văn nghệ Hậu Giang số 3 – 1987 Văn nghệ Cửu Long số 54 – 1987 Văn nghệ Nha Trang số 15-1988

MỘT NỬA

Em chính là một nửa đời anh Thuở xa xưa ai vô tình đánh mất Ta gặp lại nhau trên đường đời tất bật dẫu vứơng chút bụi đời vẫn một nửa của nhau 1987

QUA PHAN RANG

Xe dừng nghỉ tạm ở Phan Rang Giữa buổi trưa hè nắng chang chang Cả bọn 3 thằng đi rong phố Ghé vô ăn bún ở quán hàng Thị xã nhỏ nằm bên bờ biển Cái quán nghèo nằm cạnh lề đường Xe qua rồi còn nghe quyến luyến Dẫu quê người, đâu phải quê hương Phan Rang, trưa 9.7.1985

TUỔI MƯỜI BẢY

(Nhân đọc tiểu thuyết Nga - Tuổi mười bảy) Mười bảy tuổi bâng khuâng Cuộc đời mênh mông quá Từ giã tuổi ấu thơ Ngỡ ngàng bao chuyện lạ… Tuổi mười bảy hay buồn Lắm những lúc suy tư Băn khoăn trong cuộc sống Tình yêu? Chưa biết gì! Mười bảy tuổi vào đời Mang theo mình câu hỏi Như cánh diều tung không Bay trong làn gió thổi Giữa trời cao mênh mông Mười bảy tuổi-tình yêu Đến với nhau bỡ ngỡ Ngày tháng trôi nhẹ nhàng Đi qua rồi ngẩn ngơ… Từ giã tuổi ấu thơ Khó quên bao kỷ niệm Phải chăng tình yêu đầu Như câu phương ngôn ấy [1] Nào khác nhau chi đâu Trở thành trò chơi cuối Trôi qua rồi bâng khuâng Cuộc sống không dừng chân Đời người như trang giấy Đừng để những tháng ngày Đi qua như gió bay.                    TP Hồ Chí Minh, 16.01.1986 [1] Phương ngôn Nga: “Tình yêu đầu tiên, trò chơi cuối cùng”

DẶM DÀI ĐẤT NƯỚC

Không có nhiều thời gian, phải làm từ từ để ghi lại chút kỷ niệm qua các khuôn hình, nơi mình đã đi qua trên đất nước này. Không thứ tự, lớp lang, nhớ đâu ghi đó, xuất phát từ Cần Thơ, lên Sài Gòn, xuống Cà Mau, Đất Mũi, rồi ngược ra Huế, Hà Nội, Đền Hùng, Lạng Sơn, Hạ Long, về cố đô Hoa Lư ..., những dấu chân đồng bằng trên dặm dài đất nước. Ô Môn - quê tôi Sông Ô Môn những năm 1960 Chợ  huyện Ô Môn quê tôi xưa là vậy đó! "Chiều về bồng bềnh trên dòng sông Ô Môn quê tôi ...". Nhạc sĩ Triều Dâng đã giới thiệu về nơi tôi sinh ra, lớn lên và đi học cả quãng đời niên thiếu. Nơi đó hiện ba, má, anh chị em tôi - những người nông dân quê vẫn bám quê sống cuộc đời bình dị ... Cần Thơ - Tây Đô Nhà mình chỉ cách Cần Thơ 20 Km, vốn gốc dân quê, nghèo, nên mãi dến năm 15 tuổi (1982) lần đầu tiên mình mới đặt chân đến Tây Đô cùng đội thi học sinh giỏi của Trường cấp III Ô Môn năm đó, tá túc 1 đêm ở Trường cấp III TP. Cần Thơ (nay là trường Đoàn Thị Điểm). Đêm, mấy thằng nhà qu