Trần Hiệp Thủy (Dân Việt) 07 tháng 5, 2015 30 năm trôi xa, nhưng mỗi khi có dịp qua cầu Mỹ Thuận, lòng tôi lại miên man những kỷ niệm xưa của thời sinh viên gian khó, bồi hồi nhớ cảnh qua bắc, kẹt xe và bao nhiêu chuyện cũ... Nghe ông tôi kể, thời xa lắm, dân lục tỉnh Nam Kỳ từ miệt trên Nam Vang, Châu Đốc xuống, từ Sài Gòn, Mỹ Tho qua, phải đi ghe bầu hoặc xuồng ba lá vượt sông Tiền, sông Hậu. Bắc Cần Thơ nghe đâu được người Pháp xây vào khoảng những năm đầu 1900 phục vụ cho giao thông cơ giới. Còn bắc Mỹ Thuận có từ khi nào? Tôi chẳng rõ, chỉ biết khi ba tôi sinh ra, nó đã có rồi. Nhớ những đêm chèo ghe trên dòng sông Tiền, giữa hai bờ bạt ngàn cây trái xứ quê, ngang nhà ai có máy thâu băng, nghe giọng Minh Cảnh, Chí Tâm hát bài vọng cổ “Quán nửa khuya” mà không dám khua chèo động nước cho ghe đi chầm chậm để nghe hết câu ca “Tôi về Nha Trang với thùy dương cát trắng. Tôi trở lại Long Hồ thăm chợ Trường An. Sông Mỹ Thuận lục bình trôi tản mạn. Bến Vân Lâu trăng ngập cả