ThS. Trần Hữu Hiệp I . ĐẶT VẤN ĐỀ Tại các đô thị vùng sông nước miền Tây Nam Bộ, nơi có nhiều sản vật tự nhiên, ẩm thực hấp dẫn và sinh hoạt mang tính cộng đồng cao; hoạt động mua bán hàng rong diễn ra thường xuyên, đa dạng về chủng loại, phong phú về hình thức và có phần “lộn xộn” về tính tự phát. TP. Cần Thơ – Tây Đô là đô thị trung tâm vùng ĐBSCL về nhiều mặt, quận Ninh Kiều là “cửa ngõ” của Tây Đô, hoạt động này diễn ra thường xuyên tại các tuyến phố, khu vực đông dân cư, nhiều khách tham quan du lịch, tại các “chợ chồm hổm”; hoặc mua bán nhộn nhịp dưới sông (chợ nổi, ghe hàng, …). Nhu cầu sử dụng “hàng rong” của cư dân và du khách tại quận trung tâm Ninh Kiều nói riêng và TP. Cần Thơ nói chung, không chỉ là nhu cầu tiêu dùng mà còn là tập quán sinh hoạt mang đậm nét văn hoá, là một nhu cầu khách quan. Theo đó, “mua bán hàng rong” tồn tại để đáp ứng cung
"Lời quê góp nhặt dông dài. Mua vui cũng được một vài trống canh" (KIỀU)