Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Miền văn thơ của tôi

Sách xưa chuyện cũ

Vừa được anh bạn Huỳnh Kim bên Saigon Times Group gửi cho đường link KHO SÁCH XƯA của QUÁN VEN ĐƯỜNG nơi hải ngoại. Mình không biết chủ nhân Quán Ven Đường là ai, nhưng nhìn lượng đầu sách được lưu trữ, upload, công phu xếp đặt, lời văn tỏ bày ... thấy quý trọng tấm lòng của những người Việt xa xứ vọng cố hướng qua sách. Như bắt được vàng khi nhìn thấy bìa của các quyển: Đại Việt Quốc Thư, Việt Nam sử lược của Trần Trọng Kim, Đại Việt thông sử của Lê Quý Đôn, An Nam Chi Lược, Phong Lưu cũ mới, Thú chơi cổ ngoạn ... của Vương Hồng Sển và nhiều sách khác.  Hồi nhỏ mình học văn, mê sách, giữ sách cẩn thận, nên được chị bán hàng ở hiệu sách quốc doanh huyện Ô Môn (Cần Thơ) cho mượn sách đọc khỏi phải mua tốn tiền (cũng chẳng có đủ tiền để mà mua). Nhờ viết chữ đẹp, nên thẩy thủ thư của trường mượn viết giùm bảng Mục lục sách trên giấy A0 treo ở Thư viện. Để trả công, thầy ưu tiên cho mượn sách giáo khoa, sách tham khảo luyện thi học sinh giỏi hay những loại sách in các bài phê bình

QUÃNG ĐỜI

TRẦN HIỆP THỦY * Truyện ngắn đăng trên  Tư pháp Hậu Giang Xuân 1989, tiền nhuận bút thời đó hơn 1 tháng học bổng  Cuối cùng thì Hải cũng quyết định ăn Tết ở quê, nhưng vợ con anh vẫn ở lại thành phố. Cưới nhau đã hơn 4 năm, Huệ về nhà chồng duy nhất một lần vào năm đầu tiên sống chung gọi là đi chào họ hàng. Phần Hải, từ ngày tốt nghiệp đại học, ra trường, được ông bố vợ lo cho “hộ khẩu” và việc làm đàng hoàng- anh nghiễm nhiên trở thành người thành phố.           Bốn năm. Chỉ là một khoảnh khắc trong vô tận của thời gian, nhưng cũng đủ làm thay đổi trong cách nghĩ, cách sống của một con người. Có ai đó đã nói: ” Đời người là biển cả, ai không bơi sẽ chìm” . Mỗi người đều phải tự bơi theo cách của mình, phải vươn lên trên những sóng gió của cuộc đời, miễn là đừng quá bon chen, trở thành kẻ cơ hội tự đánh mất chính mình.            Vâng, 4 năm qua Hải đã lăn lộn vượt lên trên sóng nước cuộc đời, cũng theo cách riêng của mình. Giờ đây khi xã hội còn nhiều khó khăn, mỗi nhà còn ph

Một thoáng xôn xao

  22/05/2010@20h53, 541 lượt xem, viết bởi:   hiepcantho   Chuyên mục:  Sáng tác văn học (nhân đọc bài thơ của Thuận Hữu- và biết một vụ sắp ly hôn) Ta đã sống với nhau bằng tình chồng nghĩa vợ Đứa con thơ-nguồn hạnh phúc chúng mình Đâu xóa hết một bóng hình để có khi vẫn nhớ Bởi còn những phút giây ngoài cuộc sống gia đình Ngày cưới chúng mình có hai họ chung vui Bạn bè đến chúc xứng đôi vừa lứa Cuộc sống vợ chồng đâu một ngày, một bữa Đâu phải lúc nào cũng chan chứa tình thương Những hờn giận, lo toan của cuộc đời thường Những va chạm lúc gần nhau mình thêm hiểu rõ Trong phút giây tình thường đó Có một bóng hình thoáng hiện xa xôi… Anh nhớ chuyện xưa, ngày ấy đã lâu rồi Người con gái anh yêu. Người yêu anh- cô bạn học Nét hiền dịu dễ thương như hương thơm mái tóc Phảng phất bay đến tận bây giờ Tuổi trẻ đi qua cái màu trời bỡ ngỡ Đem tặng nhau-kỉ niệm- mối tình đầu Em cũng như anh, khác gì đâu Cũng xao xuyến, suy tư một thời con gái Buổi hẹn hò trăn trở tuổ

Hương kí ức

Khi chưa làm vòng xoay, chỗ này là một ngã tư, mình thường đạp xe qua đây. Đây cũng là con đường ngắn nhất nối Bến xe Miền Đông - BX Miền Tây. Thời đó, con đường Xô Viết Nghệ Tĩnh dài lắm, từ BX Miền Đông, đầu cầu Bình Triệu chạy dài đến Ngã Sáu Sài Gòn. Sau đó, thành phố phân thành đoạn XVNT (ngày nay) và Nguyễn Thị Minh Khai Đêm ngã tư Hàng Xanh Ngủ ở nhà chị ba thằng Dũng Nhớ lại ngày nào lúng túng Bước đầu tiên vào ngưỡng cửa nhà này Căn phòng xưa giờ là hiệu may Mấy đứa nhỏ trở thành cô thợ Ánh mắt gặp nhau cười bỡ ngỡ Tấm hình chụp chung, chúng còn giữ không? Dậy nửa đêm bỗng nhớ chút hương đồng Một giờ chưa? Ngoài lộ xe còn chạy Lọc cọc xích lô, ầm vang xe máy Tiếng vang nào người để riêng ta? Thời gian không muốn ngồi trên xe vượt qua Làm người vô tìnhh đi sao nỡ Ghé cùng ta một đêm thức nhớ Chút hương đồng trăn trở tuổi mười lăm …                    Hàng Xanh (Gia Định), 27-8-1987

Quán cóc

Quán cóc bên đường Ba thằng bạn thuở nào gặp lại Ngồi lai rai vài ly đế Nhớ chuyện xưa... Những chiều mưa năm cũ Lũ học trò nghèo dăm bảy đứa Nhâm nhi li rượu Nỗi nhớ quê... Năm năm xa Mỗi người một ngã Kẻ ở người về Ly rượu ngày gặp lại Vẫn nồng cay vị đắng Bụi đường bay Quán nghèo gặp lại Ba thằng bạn thưở nào Vẫn ngồi lai rai...                  Ômôn 1990

Đêm lang thang

        C ó những đêm trên đường như thế         Chúng tôi đi lang thang thường lệ         Bá vai nhau hát nghêu ngao bài ca trẻ nhỏ         Đến bên quầy báo, chẳng có tiền lật từng trang mà ngó         Tờ báo này hay, xuýt xoa gía cả         Quyển sách kia cần, không tiền tiếc quá         Coi “cọp” nhiều lần                                    Bà bán báo đâm ra mắc ghét         Bả liếc, bả lườm, có lần bả hét…                 Bác sửa xe, dưới cột lồng đèn, cầm tờ báo ngon lành ngồi đọc         Hành khách trên ga đường dài mệt nhọc         Bên vai những túi căng đầy         Một số người ghé vội qua đây         Mua sách không cần hỏi giá         Chúng tôi nhìn theo tiếc quá         Những quyển sách thật hay!         Tiếng xích sắt con tàu lộp cộp đường ray         Tiếng còi vọng gợi nhiều suy nghĩ         Chúng tôi đi về trường                                       mặt mài bí xị                                             Bình Triệu, 3-

Chiều sân ga

Chiều xuống,                Trên sân ga Bình Triệu.          Tàu về ga,                         hét inh tai còi hiệu. Người tuông, vội vàng, luống cuống          Xe  xích lô dọc ngang đón khách          Và chen lẫn là bọn người luồn lách          Tất bật, ngược xuôi          Sống cuộc đời tạm bợ          Như để trả cho rồi món nợ                Chiếc xách tay bị rọc          Túi tiền bị móc          Cuộc sống còn mệt nhọc nghĩ suy          Hành khách vẫn đi          Có ai ngoài điều lo nghĩ          Chắc hành lý tên vai          Giữ túi tiền đi tiếp chặng đường dài?          (Chiều đầu tiên đến ga Bình Triệu 1-12-1985)

Lời dòng sông

                       Tặng em…       Từ bao giờ người đặt tên sông       Hai dòng chảy như lòng người con trai với tình người con gái       Em ở  sông Tiền       Anh miền sông Hậu       Ngọt ngào tên những dòng sông.       Câu vọng cổ dài, chiều mênh mông       Theo con đò thong dong …       Tóc ai bay chiều nay đẹp lắm       Buông câu hò, đò xua nước lao đi.       Lời bài hát nghe sao bình dị       Như tên sông vốn mang nhiều ý nhị       Đâu chỉ đơn thuần là dòng trước, dòng sau.       Nhớ buổi đầu mình mới quen nhau       Bến nước đầu sông thành nơi hò hẹn       Anh yêu sông Tiền thủy chung giữ vẹn       Như lục bình, bông tím màu nhớ nhung Em yêu sông hiền hòa-tình cảm bao dung       Như con trai miền sông Hậu         Cảm ơn ai đặt tên sông nghìn lần yêu dấu       Để ta nhớ hoài câu hát buổi trao nhau       “Rể sông tiền sánh duyên dâu sông hậu       Tình đôi mình có Trước có Sau”                                           

QUÊ HƯƠNG

(lần đầu nghe bài hát quê hương) Quê hương anh xa từ dạo ấy. Xa dòng sông con nước lớn ròng, Xa những chiều anh đứng mong em, Màu áo trắng nhớ nôn nao trong dạ.          Xa những lần gặp nhau lòng xao xuyến lạ,         Chỉ biết cười, nói hay bỏ lửng câu.         Yêu nhau nào có dám nói đâu,         Tặng quyển vở ghi bài thơ nhỏ. Bài thơ Biển như tình yêu anh đó Đón nhận trong tay em cũng chỉ biết cười Chẳng dám nhìn anh, em ngó màu mực xanh tươi       Nghe song vỗ, chim chao nghiêng đôi cánh        Thơ Xuân Diệu- ánh lân tinh lấp lánh        Biển ồn ào, bãi lặng lẽ bao nhiêu        Ta hiểu nhau cùng suy nghĩ- tình yêu!        Quê hương, cồn cào nỗi nhớ        Anh nhớ em, nhớ con đường làng        Uốn khúc theo dòng sông, chui dưới rặng cây xanh mát        Sáng trưa đi về ngẩn ngơ nghe chim hát        Anh nhớ em. Nhớ lắt léo cầu tre        Buổi học về em nghiêng nắng trưa hè        Mùa nước nổi té ướt mình mất dép        Nhớ quê hươ

MƯA CHIỀU

Cám ơn mưa đã ngăn lối em về Để 2 đứa thêm một chiều kỷ niệm Mưa rơi rơi ngoài trời ngọt lịm Sắc cây xanh hứng trọn mưa chiều  Sài Gòn, 1986 Trọn chiều Cơn mưa ôm hết cả buổi chiều Cũng chưa thỏa vòng tay qua đêm tối Để nghĩ suy quyện vào nhau bối rối Như lần đầu người ấy bước vào yêu                              (Bình triệu 27-5-1980) Mưa hoa Cảm ơn gió đã gọi mây về Làm chiều ướt bởi hạt mưa mát ngọt Cây hả hê lá mởn xanh những đọt Tan mưa rồi lá bỗng hóa ra hoa                              Sài Gòn, 6-1986

Chiều công viên

Trời chiều dần buông xuống Dòng người xe tuông tuông Vài chuyến xe về muộn Cuốn cuốn lá vàng bay Nghe Cần Thơ chiều nay Vui vui như khúc nhạc Khúc nhạc tình đắm say Chiều công viên bóng ai?… Tôi ngắm nhìn nín lặng Dáng của anh thương binh Mà nghe lòng sâu lắng Bên anh vài em bé Mắt long lanh ánh trời Miệng em cười vui vẻ Với anh và cuộc đời? Anh ngồi đàn bé hát Tôi nghe lòng dào dạt Nghĩ về anh thương binh … Ngồi nghe anh kể chuyện Qua 2 mùa kháng chiến Mà lòng tôi xao xuyến Nghĩ về biết bao người Từng rỏ giọt máu tươi Cho hôm nay tiếng cười … 11.8.1985 (Tạp chí Văn nghệ Cần Thơ)

Bất ngờ Euro 88'

Quả bóng tròn không nghiêng về ai Theo vòng quay qui luật Mạnh đ­ược, yếu thua: Tranh nhau bằng trí, lực Cả hành tinh háo hức Hồi hộp đợi chờ Ai đón đ­ược bất ngờ qua Euro 88' ? G­ương mặt Robson lãnh đạm (1) Đầy vẻ tự tin: "Đội tuyển Anh sẽ chơi nh­ư ở sân mình Thích nghi với mọi đội hình, chiến thuật" Chỉ có trận đấu, cầu tr­ường là hiện thực Chứng minh mọi dự đoán, tiên tri Một Ailen đến Euro sẽ làm đư­ợc gì Tr­ước những đối ph­ương nặng ký ? Tỷ số đã chứng minh lời giản dị Hết sức hùng hồn, Anh - Ailen: 0 -1 Ông vua Lineker trụ cột (2) 3 lần bất lực đứng tr­ước gôn Mà mơ bóng mơ ào nh­ư đá rớt mái tôn * *   * Quả bóng tròn không nghiêng về ai Theo vòng quay qui luật Cả hành tinh háo hức Hồi hộp đợi chờ Ai đón đ­ược bất ngờ qua Euro 88' ? Đội trưởng Đội bóng Hà Lan Gullit   Những con thiên nga dũng cảm (3) Lao lên bằng đôi cánh đại bàng Tung dọc, xéo ngang Vút cao mũi tên chàng

Chiều Nha Trang

Chiều Nha Trang tôi đi trên bờ cát trắng Nắng rãi vàng từng hạt rơi rơi Sóng nghìn trùng theo gió biển khơi Rào rạt vỗ vào bãi bờ phẳng lặng Tôi ngắm nhìn ánh vàng của nắng Như cười chào người bạn Hậu Giang Nụ cười đẹp lắm, nét Nha Trang! Nắng chiều mỏng giá mà sờ được Gõ tay vào nghe tiếng lanh canh Như thủy tinh va vào nhau bắn tia sáng long lanh. Chào anh! biển dịu dàng khẽ nói Phía xa xa núi nhìn tôi bối rối Buổi ban đầu bỡ ngỡ làm quen Nghe trong lòng như ngấm hơi men Say gió, biển, trời, mây và nước Nắng chiều vàng như hẹn trước Cùng người vui sướng ngẩn ngơ Đến bên nhau trong tiếng nhạc vỗ bờ Chiều nha Trang tôi đi trên bờ cát trắng Chợt bắt gặp từ cánh buồm gió căng Theo làn sóng mùa thu trở về Đến bên nụ cười ngọt lịm say mê Chiều Nha Trang, trên công viên bờ biển Tôi ngắm nhìn cánh hải âu bay liệng Và lắng nghe trên dây điện giăng ngang Móng chân chim như những phím  đàn Nhạc sĩ là làn gió biển Rung lên âm than

Một nửa

Em chính là một nửa đời anh Thuở xa xưa ai vô tình đánh mất Ta gặp lại nhau trên đường đời tất bật dẫu vứơng chút bụi đời vẫn một nửa của nhau 1987

Qua Xuân Lộc

Chôm chôm Xuân Lộc Xuân Lộc đây rồi đất Miền Đông Xe xa rồi còn ngoảnh mặt trông Gió tạt qua xe lùa tóc dậy Tóc rối bên vai hay rối trong lòng? Xuân Lộc, sáng 9.7.1985

Qua phà

Qua phà 1 Quen em trong chuyến phà chiều Hình như… từ đó biết nhớ nhiều Nhớ đôi mắt sáng làn mi ấy Nhấp nháy lòng anh ánh nắng chiều Qua phà 2 Em về bên ấy có nhớ anh Nhớ bữa cơm chiều - mớ rau xanh Nhớ dòng sông chảy xôn xao sóng Đường làng nho nhỏ uốn khúc quanh Em về bên ấy tiễn em đi Miệng cười quên mất nói câu gì Chia tay lưu luyến còn vương mãi Nỗi nhớ dài theo mỗi bước đi. Cần Thơ, 13-7-1997.

Cần Thơ [1]

Ai đặt tên em tự bao giờ Người đời gọi 2 tiếng Cần Thơ Mỗi lúc đi xa ta nhớ quá Lại gặp hình em trong giấc mơ Đây những con đường ta vẫn qua Đường từng in bóng của mẹ già Ngày tháng đi về trong mưa nắng Quằn gánh hàng rong nuôi sống ta Và đây những ngõ trong lòng phố Chúng đang vui, nói gì nghe thiệt ngộ Kể với ta về những cuộc đời Trong tối tăm, gian khổ vẫn cao đẹp sáng ngời Vẫn trong như nước dòng sông Hậu Trắng như hạt gạo ngọt ngào Đẹp như khúc ca dao mẹ hát Chứa chan tình man mác bao la Ta lại đi trên phố một chiều tà Gió vờn nhè nhẹ ru hồn ta Như lời thỏ thẻ người yêu nhỏ Hờn giỗi người yêu sau lúc xa Đây Ngô Quyền, Nguyễn Trãi, Hùng Vương … Mỗi tên đường đẹp tựa nhành hoa Tiếng gì đó trong lòng ta chẳng rõ Cứ âm vang, xao xuyến, rung rinh Vui như mắt em - ngọn đèn đường đó Ngắm nhìn ta sáng tỏ nhân tình. Ơi Cần Thơ vì sao mỗi lúc Ta đi xa rồi lại trở về Lòng càng thêm mến thương quê Dẫu chỉ một góc phố con đ

BÀI THƠ CHƯA CÓ CÂU KẾT

(Viết trong một buổi sinh viên chờ cơm trưa) Ai đã từng qua những cơn đói meo Sẽ cảm thông những điều tôi nói Hiểu chúng tôi- những thằng đang đói Bởi có chung cái “cùng hội cùng thuyền” Bữa ăn nào bụng đói triền miên Cơm đầy thóc, hạt đen thui đen thủi Vẫn mong đợi cho mau đến buổi Dẫu ăn vào cơm lại muốn trở ra Bưng bát cơm lại nhớ lúc ở nhà Gạo đồng bằng thơm thơm mùi nước ngọt Cá lóc kho tiêu mắm hòn xoài gọt Ngon quá chừng. Nay miệng nuốt chẳng trôi Nhớ sáng nào ra đứng hàng xôi Bên quầy phở, thịt tỏa hương nghi ngút Dẫu ít tiền vẫn củ mì ngồi nhai đôi chút Hơn bây giờ nằm đói chờ cơm Thằng bạn giường bên kể chuyện đêm hôm Nằm mơ thấy bánh xèo bánh khọt Khi thức dậy giật mình ngơ ngác Miệng còn chép lia những món trong mơ..,                              Bình Triệu, Sài Gòn                                       -1986-