(lần đầu nghe bài
hát quê hương)
Quê hương anh xa từ dạo ấy.
Xa
dòng sông con nước lớn ròng,
Xa những chiều anh đứng mong em,
Màu áo trắng nhớ nôn nao trong dạ.
Xa những lần gặp nhau lòng xao xuyến lạ,
Chỉ biết cười, nói hay bỏ
lửng câu.
Yêu nhau nào có dám nói đâu,
Tặng quyển vở ghi bài thơ nhỏ.
Bài
thơ Biển như tình yêu anh đó
Đón
nhận trong tay em cũng chỉ biết cười
Chẳng dám nhìn anh, em ngó màu mực xanh tươi
Nghe song vỗ, chim chao nghiêng đôi cánh
Thơ Xuân Diệu- ánh lân tinh lấp lánh
Biển ồn ào, bãi lặng lẽ bao nhiêu
Ta hiểu nhau cùng suy nghĩ- tình yêu!
Quê hương, cồn cào nỗi nhớ
Anh nhớ em, nhớ con đường làng
Uốn khúc theo dòng sông, chui dưới rặng
cây xanh mát
Sáng trưa đi về ngẩn ngơ nghe chim hát
Anh nhớ em. Nhớ lắt léo cầu tre
Buổi học về em nghiêng nắng trưa hè
Mùa nước nổi té ướt mình mất dép
Nhớ quê hương với bao điều thật đẹp.
Anh nhớ em. nhớ mảnh sân nhà
Qua tháng năm, vẹn nguyên màu đất
Như tuổi thơ với bao điều chân thật
Kỉ niệm xưa giờ đã đi qua…
Ôi dòng sông, cái dòng sông ấy
Trôi qua bến nhà anh, bến nhà em
Nhớ cái bồng bềnh trên dòng sông ngày ấy
Hòang hôn về vành vạnh một vầng trăng
Xa nhau rồi em còn nhớ chăng?
Những kỉ niệm ngọt ngào êm mát
Quê hương trong anh thành nốt nhạc
Hòa giọng dịu dàng tiếng ai hát đêm nay
Sài Gòn, 12-1985
Nhận xét
Đăng nhận xét