Trần Hữu Hiệp
(TBKTSG) -
Thiên tai là điều khó tránh, cũng như lũ lụt, hạn mặn ở đồng bằng sông Cửu Long
không nằm ngoài dự báo. Người dân nơi đây không có con đường nào khác là phải
hướng đến mục tiêu dài hạn để thích ứng.
Từ “chống lũ”, rút ra
kinh nghiệm “né lũ”, rồi hình thành triết lý “sống chung với lũ” đến hạn mặn,
cũng phải chủ động thích nghi. Nhưng làm sao để nông dân ĐBSCL có thể kiếm sống
và làm giàu trước thách thức của thiên tai và nhân tai?
Lời giải cho bài toán
này cần có sự tiếp cận đa ngành, cần quy mô sản xuất lớn hơn, cần tích tụ ruộng
đất nhiều hơn để thích nghi với phương thức sản xuất chuyên nghiệp hơn, chuyển
đổi từ tư duy “sản xuất nông nghiệp” sang “kinh doanh nông nghiệp” bằng các bài
toán kinh tế: chi phí và lợi ích.
Kênh dẫn nước vào ruộng lúa khô cạn vì hạn, mặn |
Từ “thoát
lũ” sang “trữ ngọt”
Lâu nay, chúng ta xây
dựng hệ thống thủy lợi chủ yếu là để “thoát lũ”, phải chăng nên chuyển sang
“trữ ngọt” và dùng nước tiết kiệm. Từ xưa, cùng với lũ, thiên nhiên đã hình
thành các “túi nước tự nhiên” khổng lồ ở vùng Đồng Tháp Mười và tứ giác Long
Xuyên để trữ nước. Từ bao đời nay, người dân ven biển đã biết dùng lu, khạp để
trữ ngọt mùa mưa dùng cho mùa khô. Tư duy đó cần được nâng tầm lên bằng việc rà
soát, cập nhật, điều chỉnh quy hoạch tổng thể vùng, từng tiểu vùng, ngành, nhất
là quy hoạch sản xuất, hạ tầng thủy lợi, giao thông… như chỉ đạo của Thủ tướng
Chính phủ mới đây về phòng, chống xâm nhập mặn. Thực tế, trong một số tiểu vùng
ở Trà Vinh, Hậu Giang, có những ruộng lúa thiếu nước chết khô, thì vẫn có nhiều
nông dân “né hạn” nhờ chủ động lịch thời vụ, sử dụng giống ngắn ngày, có những
rẫy màu chủ động được nước ngầm tưới nước, nên tránh được thiệt hại.
Cây lúa và
an ninh lương thực
Trong điều kiện hiện
nay và chắc chắn sẽ còn lâu hơn nữa, an ninh lương thực vẫn là vấn đề mang tính
toàn cầu và Việt Nam vẫn là quốc gia đóng góp có trách nhiệm cho thế giới.
Chúng ta xác định lúa gạo là vấn đề chiến lược và đã có nhiều chính sách tốt.
Song, trước thách thức của biến đổi khí hậu, thiên tai và nhân tai, buộc chúng
ta phải nghĩ đến một “hệ điều hành” mới, sao cho vẫn giữ vững nguyên tắc “hai
bảo đảm” - an ninh lương thực quốc gia và nâng cao thu nhập cho người trồng
lúa. Về lâu dài, không nên phát triển cây lúa bằng mọi giá, ngăn mặn một cách
cứng nhắc mà bỏ qua yếu tố kinh tế: chi phí và lợi ích.
An ninh lương thực
không chỉ là việc đảm bảo an toàn, chắc chắn cho nhu cầu dinh dưỡng của người
dân trong mọi tình huống, mà còn phải được tiếp cận về kinh tế, nhu cầu sinh kế
của người dân. Vì vậy, nhận thức về an ninh lương thực không chỉ dừng lại ở góc
độ dinh dưỡng, nhu cầu sinh học mà còn bao gồm cả yếu tố giúp nông dân làm giàu
mới đủ sức đảm đương nhiệm vụ của “người lính” trên mặt trận này. Theo đó, đề
nghị những nhà hoạch định chính sách quan tâm mấy việc:
Một là, tiếp cận linh hoạt hơn đối với quy hoạch sử dụng đất
trong việc thực hiện chủ trương giữ 3,81 triệu héc ta đất trồng lúa. Cần ưu
tiên đầu tư vào một “vùng lõi lúa gạo” của ĐBSCL chỉ với khoảng 30 huyện, nhưng
hiện chiếm hơn 50% sản lượng lúa của vùng. “Thung lũng lúa gạo” này được nhận
diện nằm ở Tứ Giác Long Xuyên và lưu vực phù sa sông Tiền, sông Hậu. Phân biệt
khu vực trồng lúa “trọng yếu” và “không trọng yếu” dựa trên sự phù hợp về sinh
thái nông nghiệp, năng suất, tác động của biến đổi khí hậu.
Điều đáng mừng là
Chính phủ vừa trình Quốc hội thông qua điều chỉnh quy hoạch sử dụng đất đến năm
2020 và kế hoạch sử dụng đất kỳ cuối (2016-2020) cấp quốc gia. Theo đó, đề nghị
cho phép chuyển đổi khoảng 400.000 héc ta đất lúa sang cây trồng, vật nuôi
khác phù hợp, hiệu quả hơn cây lúa, nhưng vẫn được bảo vệ để không làm mất các
điều kiện phù hợp để khi cần thiết vẫn trồng lúa trở lại. Đó là cách tiếp cận
linh hoạt cần thiết.
Hai là, áp dụng phân vùng theo không gian, có chính sách hỗ
trợ khác nhau ở vùng lõi, vành đai và các khu vực trồng lúa bình thường khác,
có xem xét mục tiêu sản xuất lúa cho an ninh lương thực hay lúa hàng hóa. Tách
biệt hẳn các hệ thống và chiến lược xuất khẩu gạo mang tính xã hội và tính
thương mại để có chính sách rõ ràng, phân biệt giữa hai mục tiêu, để tăng cường
hỗ trợ nhóm thực hiện mục tiêu chính trị - xã hội, giải phóng một phần gánh
nặng để tăng lợi nhuận, đồng thời cũng nâng cao trách nhiệm cho nhóm thương
mại. Định hướng lại trọng tâm, chuyển từ các chức năng thương mại sang tập
trung vào các mục tiêu xã hội, hàng hóa công và quản trị rủi ro.
Ba là, tiếp tục tăng cường
chiến lược đa ngành, lồng ghép nhiều chương trình mục tiêu như xây dựng nông
thôn mới, giảm nghèo, chống suy dinh dưỡng trẻ em... để cùng đảm đương nhiệm vụ
an ninh lương thực và chống suy dinh dưỡng chứ không đặt hết gánh nặng lên vai
người trồng lúa.
Nhận xét
Đăng nhận xét