Chuyển đến nội dung chính

Is It Paradoxical for Vietnam to Spend $1 Billion on Rice Imports?

 Tran Huu Hiep

Saigon Investment - 09/10/2024 05:18

(SGI) - Some people have expressed surprise at Vietnam’s near $1 billion expenditure on rice imports in the early months of this year, especially considering the country is one of the world’s top rice exporters. Does this represent a paradox in Vietnam's rice import-export dynamics, or is the nation entering a new phase in its rice strategy?

Finding the Positives in the "Paradox"

In the first nine months of this year, Vietnam exported over 7 million tons of rice, earning $4.37 billion in revenue. Yet, paradoxically, the country also spent nearly $1 billion on rice imports for domestic consumption. The total rice import expenditure is expected to rise further, potentially reaching $1.3 billion by the end of 2024.

At first glance, this situation seems counterintuitive, given that Vietnam has re-emerged as a rising star in the global rice market over the past three decades, firmly securing a position among the top three rice-exporting countries. In the past two years alone, Vietnam’s rice industry has reached record export levels and achieved high prices. At times, Vietnamese rice even surpassed Thai rice in price, making it the highest-priced on the market. Vietnam’s rice sector is transitioning from merely producing rice to becoming a key player in the global rice economy, focusing on quality and branding.

So, why does Vietnam import rice? In recent years, most farmers in the Mekong Delta, Vietnam’s primary rice-growing region, have shifted to cultivating high-quality rice varieties. They’ve embraced good agricultural practices, built strong brands, and targeted the high-end rice market, where prices are significantly higher. Meanwhile, there remains a steady demand for regular, lower-priced rice varieties used to make staple foods like noodles, rice paper, and vermicelli. This explains why Vietnam, despite being a leading rice exporter, imports mid-range rice varieties as raw materials for its domestic food industry.

Statistics show that the average export price of Vietnamese rice in the first nine months of this year was around $624 per ton, up 13.1% compared to the same period last year. In contrast, according to businesses, the cost of imported rice into Vietnam ranges from $480 to $500 per ton. With such a significant price difference between exported and imported rice, Vietnamese enterprises logically opt for lower-priced imported rice for use in the domestic market.

Solving the business equation is about managing supply and demand while weighing costs and benefits. When domestically produced rice is priced higher, it’s only natural for businesses to import cheaper rice for raw material use. From this perspective, spending $1 billion or more on rice imports for domestic consumption, while still profiting from rice exports, is not paradoxical at all. In fact, it makes sound business sense.

Moving Toward a Rice Economy

Vietnam’s rice economy is now being approached from a different angle, marking a historic shift. The rice industry is evolving from a single-sector, single-value system to one that integrates multiple sectors and values, bringing in diverse income streams and benefits. This approach seeks to address long-standing challenges in rice farming, including the unstable income of rice farmers, by balancing economic, social, and environmental interests.

One of the key initiatives driving this shift is a sustainable development plan for 1 million hectares of high-quality, low-emission rice production in the Mekong Delta. This plan is closely linked with green growth and holds great promise for the region’s future. The development of this rice-focused economic zone is being strategically mapped out in a physical space that integrates a range of resources, including natural advantages, financial investments, scientific and technological advancements, and most importantly, human resources. The plan involves close collaboration among key players in the rice value chain: businesses, cooperatives, and farmers.

One promising aspect of this new approach is the potential for additional value through carbon credit sales, as a result of low-emission rice farming. This new economic model not only brings about financial gains but also carries significant social and environmental responsibility.

The question of how much rice Vietnam should import and export for maximum benefit is not solely a matter of numbers or national pride. Instead, it’s a market-driven issue, one that depends on the business decisions of enterprises and market regulation, supported by sound policies. Merely being a major rice exporter doesn't mean a country should not import rice, especially when it makes economic sense to do so.

The future of rice farming and farmers’ incomes in Vietnam must be viewed through the broader lens of a smart agriculture sector and modern rural development. The future lies in linking rice production with businesses and other industries to add value. The era of relying solely on the rice field is over. Vietnam needs to continue pursuing larger-scale production, adopting better technology, and enhancing management practices. Deep processing, innovation, and value creation from rice through the development of post-rice industries, along with branding rice products, can multiply the value of the rice industry many times over.

Vietnam also needs to be prepared for competition in both rice exports and imports, as the global rice market offers new opportunities. Adopting a fresh approach will help Vietnam expand the "rice pie" and carve out a larger share of the rice economy.

Vietnam must shift from a narrow focus on how many hectares of rice are planted or tons of rice harvested, to a broader vision of creating multi-dimensional value from rice. Only by embracing this transformation can Vietnam harmonize interests and create a larger, more sustainable rice economy. The future of the country’s rice sector lies not in the number of tons exported, but in the value that can be derived from each grain of rice.

https://dttc.sggp.org.vn/is-it-paradoxical-for-vietnam-to-spend-1-billion-on-rice-imports-post117542.html

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

"Tính cách người Việt theo vùng miền"

Thảo luận về "Văn hoá & tính cách con người Việt theo vùng miền" trên  Trái tim Việt Nam online . Người bắc thường ăn nói nhẹ nhàng, kín đáo, thường hay suy nghĩ sâu xa. Người miền trung thì mọc mạc, chất phác lại hay có tính cục bộ. Người miền nam thì phóng khoáng cởi mở, dễ gần.Dân miền Bắc thường thể hiện mình qua lời nói, trong bất cứ tình huống nào họ cũng đều phải nói cho được. Dân miền Trung thường thể hiện mình qua thái độ, cử chỉ, còn miền Nam thì thể hiện qua phong cách. Nói chung dân Bắc-Trung-Nam đều diễn tuồng cả, cho nên lời nói lúc thì nhẹ nhàng điềm đạm, lúc lại gắt gỏng chua ngoa, thái độ có lúc thì đằm thắm, khi thì thì lại khinh bạc, phong cách thì có lúc phóng khoáng lúc lại dè dặt... Ấn tượng bên ngoài là như thế nhưng có khi bạn cũng thấy là chẳng ai tranh cãi lý luận lại người Trung, thái độ cử chỉ của dân Bắc cũng có thể khiến bạn dè chừng, và lời nói hay thái độ của dân Nam cũng khiến bạn chạy dài... Muốn kiểm chứng thì bạn cứ bỏ ra ...

ART NUDE PHOTOS của Dương Quốc Định

Quên những bộn bề lo toan giá vàng lên xuống, giá lúa, cá tra giảm, chuyện nhà khoa học phải nói dối ... để  ngắm ảnh các em xinh đẹp. Và nếu như kết quả nghiên cứu khoa học của một bà đầm Đức  là khoa học  (không như ta nói dối nhiều quá):  DÒM VÚ PHỤ NỮ TĂNG TUỔI THỌ     (Blog này đã từng có bài, nằm trong nhóm truy cập nhiều nhứt, có lẽ nhiều người đã luyện tập?) thì quý ông cũng nên tập thể dục con mắt một tí nhé. Xin mượn mấy tấm ảnh của nhà nhiếp ảnh Dương Quốc Định làm  dụng cụ luyện tập, ai có điều kiện thì xài hàng thật. Bộ sưu tập những bức ảnh khỏa thân và bán khỏa thân nghệ thuật của nhiếp ảnh gia trẻ Dương Quốc Định. Rất nhiều ảnh trong bộ sưu tập này đã đoạt những giải thưởng quốc tế uy tín. Cảm ơn tác giả đã chia sẻ tác phẩm trên internet. Mời bạn xem qua phần thể hiện bộ sưu tập trên PPS của chúng tôi. Link PPS:  http://vn.360plus.yahoo.com/nns-nguyennamson/article?new=1&mid=112 Chân dung Dương Quốc Địn...

Nhớ Cần Thơ phố

Trần Hữu Hiệp B áo Dân Việt So với Thăng Long - Hà Nội ngàn năm văn hiến, cố đô Huế trầm tư hay Sài Gòn phố nhộn nhịp, thì Cần Thơ phố mang đậm đặc trưng sông nước miệt vườn. Nơi đó, hàng ngày, người Tây Đô vẫn đang sống cuộc đời bình dị. Nhớ thời học phổ thông, nhà tôi chỉ cách trung tâm Cần Thơ 20 Km, nhưng mãi đến năm 15 tuổi, lần đầu tiên mới được đến Cần Thơ cùng đội học sinh giỏi của Trường cấp III Ô Môn dự thi. Đêm, mấy thằng nhà quê lang thang, lạc đường trên phố Hòa Bình, thời đó là một  đại lộ mênh mông trong mắt nhìn bọn trẻ nhà quê chúng tôi. Ký ức Cần Thơ phố trong tôi một thời còn vang qua giọng ngâm của ai trong đêm tĩnh lặng nơi con hẻm nhỏ, bài thơ Tình trắng của Kiên Giang – Hà Huy Hà: “Cần Thơ, ơi hỡi Cần Thơ/Bóng dáng ngày xanh phủ bụi mờ/Ai nhặt giùm tôi bao kỷ niệm” … Và thơ tôi, tuổi học trò: “Ai đặt tên em tự bao giờ/Người đời hai tiếng gọi Cần Thơ/Mỗi lúc đi xa ta nhớ quá/Gặp lại hình em tron...