Trần Hữu Hiệp Báo Dân Việt, ngày 25-9-2014 Không như trẻ con bây giờ sớm được nghe nhìn nhiều phương tiện truyền thông hiện đại, lứa chúng tôi lớn lên thời chiến tranh, thiếu thốn mọi bề. Cùng với nhiều mẩu chuyện đời xưa của ông già quê xóm tôi thường kể cho con nít nghe, tôi rất thích những bộ truyện bằng tranh kiếng 4 tấm như Thoại Khanh - Châu Tuấn, Phạm Cộng - Cúc Hoa, … Càng thích hơn, khi vào ngày rằm hay dịp đầu năm, được theo má tôi viếng chùa, cúng phật. Trong ngôi chùa cổ ở xóm tôi có nhiều bộ tranh kiếng phật giáo, hình phật tổ, bồ tát, ông thiện – ông ác, hay cảnh thiên đàng, địa ngục là cõi đi về của người hiền, kẻ ác sau khi chết. Má tôi, một phụ nữ miền Tây Nam Bộ chân quê, không biết chữ, không biết dạy con bằng danh ngôn, triết lý. Nhưng bà biết nhiều truyện đời xưa và thuộc nhiều ca dao, hò vè từ ngoại tôi truyền lại. Những tấm tranh kiếng nhà quê thành hình ảnh trực quan minh họa sinh động những mẩu truyện đời xưa, câu ca dao của má, theo t
"Lời quê góp nhặt dông dài. Mua vui cũng được một vài trống canh" (KIỀU)