Trần Hữu
Hiệp
Không như trẻ con
bây giờ sớm được nghe nhìn nhiều phương tiện truyền thông hiện đại, lứa chúng
tôi lớn lên thời chiến tranh, thiếu thốn mọi bề. Cùng với nhiều mẩu chuyện đời
xưa của ông già quê xóm tôi thường kể cho con nít nghe, tôi rất thích những bộ
truyện bằng tranh kiếng 4 tấm như Thoại Khanh - Châu Tuấn, Phạm Cộng - Cúc Hoa,
… Càng thích hơn, khi vào ngày rằm hay dịp đầu năm, được theo má tôi viếng chùa,
cúng phật. Trong ngôi chùa cổ ở xóm tôi có nhiều bộ tranh kiếng phật giáo, hình
phật tổ, bồ tát, ông thiện – ông ác, hay cảnh thiên đàng, địa ngục là cõi đi về
của người hiền, kẻ ác sau khi chết.
Má tôi, một phụ
nữ miền Tây Nam Bộ chân quê, không biết chữ, không biết dạy con bằng danh
ngôn, triết lý. Nhưng bà biết nhiều truyện đời xưa và thuộc nhiều ca dao, hò
vè từ ngoại tôi truyền lại. Những tấm tranh kiếng nhà quê thành hình ảnh trực
quan minh họa sinh động những mẩu truyện đời xưa, câu ca dao của má, theo tôi
suốt những chặng đường đời.
Lớn lên, tôi
mới biết cái độc đáo của tranh kiếng. "Trăm năm tranh kiếng Nam Bộ" năm 2013 - một cuộc triển lãm về loại
hình mỹ thuật độc đáo này được tổ chức tại chùa Xá Lợi, Q.3, TP.HCM. Điểm lạ của
tranh kiếng là phải vẽ từ phía sau mặt kiếng giống như khắc tranh mộc bản. Tranh
được vẽ bằng mực tàu, sơn màu đa sắc, tráng thủy hay cẩn ốc xà cừ. Nghe nói loại
tranh này đã có tại cung điện nhà Nguyễn thời Minh Mạng, Thiệu Trị. Nhưng có
người nói, tranh kiếng theo chân những di dân người Hoa du nhập vào nước ta từ
đầu thế kỷ XX, hợp với tài hoa của các nghệ nhân Việt, Khmer, hình thành các
dòng tranh kiếng nổi danh Nam Bộ. Tôi chẳng rõ, nhưng nhớ ngày xưa ở quê,
thỉnh thoảng thấy mấy ông lái tranh chạy xe đạp thồ hay chở ghe hàng bán dạo
tranh kiếng. Nghe nói, những bộ truyện tranh này bôn ba tứ xứ từ các làng
nghề miệt An Giang chở xuống, Gò Công, Cai Lậy chở qua hay xa hơn, tận trên Lái
Thiêu, Chợ Lớn. Những hình ảnh từ tranh kiếng nhà quê như những nét vẽ vào ký
ức tuổi thơ tôi về những bài học làm người; chân phương, bình dị như những
mẩu chuyện đời xưa hay tiểu thuyêt truyền miệng của văn hào Nam Bộ Hồ Biểu
Chánh.
Do nhiều nguyên
nhân, nghề vẽ tranh kiếng mai một, những tấm tranh kiếng từng hiện diện trong
nhiều gia đình Nam Bộ gần như bị lãng quên. Nhớ tranh kiếng là nhớ đến một
nghề truyền thống độc đáo, là nét đẹp văn hóa một thời hưng thịnh. Với tôi,
tranh kiếng còn là ký ức tuổi thơ và những bài học làm người.
|
||
Nhận xét
Đăng nhận xét