Trần Hữu Hiệp
TTO - Vé số tạo ra nguồn thu lớn nhưng ít tạo ra giá trị
vật chất cho xã hội. Những con số tăng trưởng doanh thu và đóng góp lớn
của xổ số tỉ lệ nghịch với chất lượng nhân lực đồng bằng đang đòi hỏi phải có
những quyết sách mạnh mẽ.
Mặc dù phải cạnh tranh gay gắt với xổ số điện toán, nhưng
doanh thu của 21 công ty xổ số kiến thiết (XSKT) miền Nam năm 2016 vẫn đạt hơn
65.000 tỉ đồng, tương đương 3 tỉ USD, chiếm khoảng 90% doanh thu toàn ngành. Mỗi
tỉnh, thành chỉ có 1 công ty XSKT, nhưng đó thật sự là “mỏ vàng”.
Chưa kể nguồn thu từ Vietlott từng gây sốt thị trường vé số
gần một năm qua, chỉ riêng 6 tháng đầu năm nay, hoạt động XSKT riêng khu vực
Tây Nam Bộ đã mang về hơn 9.323 tỉ đồng nguồn thu ngân sách, bằng 72,2% dự toán
thu toàn ngành xổ số cả nước, chiếm 25,3% tổng thu nội địa của cả vùng.
Không thể phủ nhận, xổ số là ngành kinh doanh siêu lợi nhuận,
là nguồn thu quan trọng trong điều kiện ngân sách eo hẹp. Địa phương có thể sử
dụng phần lớn từ nguồn thu xổ số để tái đầu tư cho các công trình y tế, giáo
dục, xây dựng nông thôn mới. Nhưng đó chỉ là một mặt tích cực của “đồng tiền
kinh tế”. Vé số tạo ra nguồn thu lớn nhưng ít tạo ra giá trị vật chất cho xã
hội. Đó là chưa kể có bao nhiêu đồng tiền bị hao hụt trung gian như lương cho
giám đốc và cán bộ quản lý, hệ thống đại lý, vé số hủy hay các kiểu tài trợ của
các công ty XSKT cho các mối “quan hệ ngoài ngành”?
Từ năm 2017, khoản thu từ XSKT mới được đưa vào cân đối ngân
sách sau một thời gian dài “nằm ngoài”. Trong khi chất lượng quản lý một nguồn
thu nhạy cảm, đầy những bất trắc, rủi ro, kể cả những án mạng từ cờ bạc. Một
nghịch lý là những tỉnh nghèo, chỗ trũng về giáo dục lại đứng đầu cả nước về
nguồn thu xổ số. Đội ngũ những người bán vé số dạo thường đầy ắp ở những địa phương
nghèo.
Đặt trò chơi may rủi bên cạnh chất lượng nhân lực ĐBSCL - thị
trường lớn của XSKT - là một so sánh khập khiễng nhưng rất đáng để suy ngẫm.
Sau hơn 10 năm chọn “phát triển nguồn nhân lực” là một trong
ba khâu đột phá, phải thừa nhận nhân lực ĐBSCL có bước phát triển mới về quy
mô, số lượng, nhưng so với các vùng miền trong cả nước lại tiếp tục tụt hậu. Tây
Nam Bộ đang xếp cuối bảng cả nước với chỉ 11,4% số lao động từ 15 tuổi trở lên
qua đào tạo đang làm việc trong nền kinh tế, chưa kể một lượng lớn các em bỏ
học vì sinh kế. Tỉ lệ học sinh bỏ học ở 3 cấp của vùng này cao gần 3 lần cả
nước. Kinh tế khó khăn, chi phí học hành lớn là nguyên nhân chính dẫn đến việc
học sinh bỏ học.
Một năm học mới sắp đến. Lo cho giáo dục bậc đại học rất cần,
nhưng cũng chỉ là “phần ngọn” nếu không được xây nền vững từ bậc mầm non, tiểu
học và trung học. Những con số tăng trưởng doanh thu và đóng góp lớn của xổ số
tỉ lệ nghịch với chất lượng nhân lực đồng bằng đang đòi hỏi phải có những quyết
sách mạnh mẽ. Hệ thống giáo dục từ mầm non, phổ thông, cao đẳng, đại học đến
các trường nghề trong vùng cần được quan tâm đầu tư để đủ sức tạo ra “sản phẩm
nhân lực” tốt hơn, đáp ứng yêu cầu ngày càng khắt khe của xã hội.
Cuộc chiến chống lại nghèo khó và vươn lên thoát khỏi vùng
trũng về chất lượng nhân lực của miền Tây Nam Bộ rất cần được tăng tốc với cách
làm hiệu quả hơn.
Giáo dục không chỉ hướng đến chất lượng, nguồn cung có uy tín
cho xã hội và doanh nghiệp, mà cần nâng cao ý thức để người dân quan tâm nhiều
hơn đến giáo dục nhằm kiến tạo tương lai vững chắc cho con em mình, hơn là các
trò chơi may rủi.
Nhận xét
Đăng nhận xét