Note: Đoạn
trích trong bài này do tác giả trích dẫn ở đâu đó. Mình không trao đổi hay trả
lời qua điện thoại.
Hồng Phúc
Báo Dân tộc và Phát triển - 11:47,
08/03/2021
Những ngày qua, người dân trên mọi
miền đất nước đều hướng về Hải Dương – nơi tâm dịch của đợt dịch Covid-19 lần
thứ 3 với nhiều hành động thiết thực giải cứu nông sản cho nông dân. Nhưng đã
hơn một năm sống chung với dịch, Hải Dương cũng không phải địa phương duy nhất
bị phong toả, mà nông sản Việt vẫn “long đong”, không biết đi về đâu?
Một cuộc giải cứu nông sản mùa Covid-19
Giải cứu hoặc vứt bỏ
Là vùng cung cấp nguồn rau, củ,
quả trọng điểm của Hà Nội, nhiều ruộng cà chua, củ cải ở thôn Đông Cao (xã
Tráng Việt, huyện Mê Linh) đang bị vứt đỏ đầy đồng vì giá quá rẻ. Đại diện Hợp
tác xã dịch vụ tổng hợp Đông Cao (thôn Đông Cao, xã Tráng Việt) cho biết, tổng
diện tích dư thừa vào khoảng 30 - 50ha, sản lượng khoảng 100 tấn cà chua, 200 tấn
củ cải.
1000 đồng 3 kg cà chua, người dân
ở thị trấn Rạng Đông, huyện Nghĩa Hưng (Nam Định) không buồn hái, vứt đỏ ruộng.
Trên cánh đồng rau củ quả tại nhiều địa phương, nông dân ngấn lệ, ngán ngẩm đào
bỏ rau, củ, quả ế ẩm mang về làm thức ăn cho gia súc hoặc phơi khô đốt cháy
chuyển đổi sang cây trồng khác.
Trong khi đó, nhiều địa phương lại
phong toả, ngăn cấm khiến tiêu thụ, nhất là hàng xuất khẩu càng khó, như câu
chuyện Hải Phòng với Hải Dương hồi cuối tháng 2, “chính ta tự hại ta”, bởi nông
sản có tính thời vụ rất cao, toàn hàng ngắn ngày nhưng khi ùn ứ thì nhiều bộ
ngành, địa phương cứ “công văn lên xuống, qua lại”.
Vậy nên, những cuộc giải cứu vừa
qua dù phần nào hiệu quả, nhưng cũng chỉ là biện pháp tình thế. Khi nông sản đồng
loạt “khóc ròng”, dù có muốn nhưng chúng ta cũng không thể đủ sức giải cứu được
mãi. Dịch Covid -19 đã xuất hiện hơn một năm, nhưng nông sản vẫn chưa hề có kịch
bản dài hơi.
Theo quy luật cung cầu, khủng hoảng
thừa trong sản xuất, kinh doanh là chuyện bình thường. Tuy nhiên, không chỉ tại
dịch Covid-19, một số sản phẩm năm nào đến mùa thu hoạch cũng lâm vào khủng hoảng
thừa như dưa hấu, thanh long, cà phê…rồi lại phải hô hào cộng đồng “giải cứu”,
còn nông dân thì lặp đi lặp lại chu trình “chặt - trồng”, “trồng - chặt” như ở
nước ta, thì lại là điều bất thường. Dịch Covid-19 chỉ như cú đấm bồi cho hiện
trạng nông sản vốn đang có những bất cập.
TS. Võ Mai, Phó Chủ tịch Trung
ương Hội Làm vườn Việt Nam cho biết, việc dịch Covid-19 dẫn tới nhiều mặt hàng
nông sản bị ùn ứ, phải kêu gọi "giải cứu" lại một lần nữa gióng lên hồi
chuông cảnh báo về việc tổ chức lại sản xuất và phân phối, mở rộng thị trường.
Khi nào mới bền vững?
Theo thống kê, năm 2019, tổng kim
ngạch xuất khẩu nông sản của Việt Nam đạt 41,3 tỷ USD, thị trường Trung Quốc
chiếm 27,8%. Do diễn biến khó lường của dịch Covid-19, hàng loạt cửa khẩu phải
đóng cửa, khiến thị trường tiêu thụ nông sản của người Việt chao đảo. Thế nên,
việc đa dạng hóa thị trường là bước đi sống còn cho doanh nghiệp xuất khẩu nông
sản trong và sau đại dịch Covid-19.
Ngoài ra, cũng cần phải tập trung
đẩy mạnh tiêu thụ trong nước. Đặc biệt, lúc này chính là thời điểm phải liên kết
chặt chẽ những doanh nghiệp chế biến, với những vùng nguyên liệu để trên cơ sở
đó, chúng ta đưa vào công tác chế biến nhằm giảm bớt xuất khẩu tươi, xuất khẩu
thô, giảm bớt khối lượng...
Thẳng thắn nhìn nhận, để xảy ra
tình trạng "giải cứu" nông sản, trách nhiệm cũng một phần thuộc về
chính người nông dân, khi hầu hết mọi người vẫn giữ thói quen sản xuất nhỏ lẻ,
chậm ứng dụng khoa học - kỹ thuật, ít quan tâm đến thông tin thị trường nên nhiều
người sản xuất, nuôi trồng ồ ạt.
Việc chạy đua sản xuất một số loại
rau quả, dẫn đến phá vỡ quy hoạch là cực kỳ rủi ro nếu xảy ra sự cố. Do đó, việc
tổ chức lại sản xuất và liên kết giữa đơn vị sản xuất với tiêu thụ là việc cần
phải làm quyết liệt, chứ không thể nói mãi. Để làm được, phải cần sự vào cuộc
trách nhiệm hơn nữa của cơ quan chuyên ngành; đặc biệt là sự thay đổi thực sự từ
chính người nông dân.
Chuyên gia kinh tế Trần Hữu Hiệp cho rằng, giải pháp căn cơ là phải xây dựng
được hệ sinh thái nông nghiệp; và chuỗi giá trị phải đặt trong hệ sinh thái đó
để nuôi dưỡng doanh nghiệp nông nghiệp, hợp tác xã và nông hộ. Quy hoạch vùng
nguyên liệu là quy hoạch tích hợp, dựa trên lợi thế sinh thái tự nhiên, kèm
theo đầu tư hạ tầng nông nghiệp bảo đảm kết nối vận chuyển, dịch vụ hậu cần
(logistics), thì mới hạ giá thành nông sản, tăng tính cạnh tranh.
“Vấn đề xây dựng chuỗi đã
nói nhiều, nhưng chúng ta vẫn đang thiếu nhiều thứ. Nên nhớ, chuỗi giá trị nông
sản không chỉ riêng nông nghiệp mà phải có cả hệ thống dịch vụ hậu cần, hệ sinh
thái”, ông Hiệp nói.
Khi có quy trình, cấp độ, các
phương án khác nhau và mang tính dài hơi để phòng, chống dịch Covid-19 cũng như
các loại thiên tai khác sẽ giải quyết được triệt để các vấn đề vướng mắc cho
nông sản Việt.
https://baodantoc.vn/kich-ban-nao-sau-nhung-cuoc-giai-cuu-nong-san-tu-thien-1615100637335.htm
Nhận xét
Đăng nhận xét