Trần Hữu Hiệp
"Gió đưa gió đẩy về rẫy ăn còng/Về sông ăn cá, về đồng ăn
cua". Có lẽ miệt đồng, miệt rẫy bị xếp hàng thứ cấp (ăn cua, ăn còng)
thua dân ngoài sông (ăn cá), thua miệt vườn (thiếp
mong gả thiếp về vườn/Ăn bông bí luộc, dưa hường nấu canh với nền văn minh
miệt vườn). Đồng Tháp Mười là xứ miệt đồng với nhiều thua thiệt, nhưng lại có
cái thú dân dã, tự nhiên trời cho mà nơi khác không có được.
Tháp
Mười trắng trời mùa súng nở
Nhiều người biết Đồng Tháp Mười qua bộ phim Cánh đồng hoang và Mùa gió chướng – những tác phẩm điện ảnh kinh điển về đề tài chiến tranh Việt Nam của đạo diễn Hồng Sến, cũng là người con của xứ này.
Nhiều người biết Đồng Tháp Mười qua bộ phim Cánh đồng hoang và Mùa gió chướng – những tác phẩm điện ảnh kinh điển về đề tài chiến tranh Việt Nam của đạo diễn Hồng Sến, cũng là người con của xứ này.
Cụ Nguyễn Hiến Lê có quyển “Bảy
ngày trong Đồng Tháp Mười” với nhiều trải nghiệm kỳ thú, trở thành sách kinh điển
thể loại du ký khảo cứu địa phương chí. Nhưng với tôi, ký ức về Đồng Tháp Mười
là những món ăn quê những năm tháng tuổi thơ ngập tràn kỷ niệm ...
Hồi nhỏ, nhà nghèo, trẻ con đâu
có tiền mua quà bánh như bây giờ. Củ ấu trở thành món ăn khoái khẩu. Sản vật
này có ở nhiều nơi, nhưng nhiều nhất là vùng ngập nước Đồng Tháp Mười. Ấu có
nhiều loại, nhưng phổ biến là ấu sừng trâu, đơn giản vì hình thù giống cái sừng
trâu. Tên củ ấu nghe cũng lạ. Gọi "củ", nhưng là
"trái" vì nó phát triển dưới nước, lớn đến độ thì rụng và vùi xuống
bùn nên được gọi là "củ". Kêu là “ấu”, nhưng lại trông già vì đen thủi
đen thui, lại méo mó như tình đời, chỉ tròn khi “thương nhau củ ấu cũng
tròn". Dân gian có câu “Thân em như
củ ấu gai/Ruột trong thì trắng, vỏ ngoài thì đen/Ai ơi nếm thử mà xem, nếm ra mới
biết, rằng em ngọt bùi”.
"thịt sóc leo cây tràm" vùng sông nước Miền Tây |
Kinh tế phát triển, con chuột đồng
cũng ra phố chợ, vào các nhà hàng thành món ăn đặc sản làm mê mẩn nhiều thực
khách. Nhưng ăn chuột đồng phải ở không gian ruộng đồng, thưởng thức cái tự
nhiên sảng khoái và tình cảm đông đầy của dân quê thì mới đã.
Rời mái nhà xưa, bỏ lại sau lưng
miền Đồng Tháp Mười đong đầy kỷ niệm tuổi thơ, tôi ra thành phố mấy mươi năm rồi,
được đi nhiều nơi, ăn nhiều món, nhưng vẫn không quên những món dân dã hồn quê.
Nhớ về Đồng Tháp Mười, nhớ những món ăn quê như nhớ về miền ký ức tuổi thơ một
thời gian khó.
Nhận xét
Đăng nhận xét