Chuyển đến nội dung chính

Những mái tóc lạ kỳ ở Giồng Trôm

Thứ ba 31/07/2012 11:45

Tại huyện Giồng Trôm (tỉnh Bến Tre), quê hương của Nữ tướng Nguyễn Thị Định, nơi xuất phát “Đội quân tóc dài” lừng danh trong chiến tranh chống Mỹ, đang có một chuyện lạ là nhiều người phụ nữ có mái tóc dài khác thường.
Những mái  tóc  lạ kỳ ở Giồng Trôm
Hai cụ tóc dài luôn ôm mái tóc quanh người. Ảnh: N.TR
Trùng tên với cô Ba Định 

Theo thống kê chưa đầy đủ, huyện Giồng Trôm hiện có khoảng 10 phụ nữ có mái tóc dài khác thường. Người có mái tóc dài nhất tên là Nguyễn Thị Định (76 tuổi), trùng tên với Nữ tướng Nguyễn Thị Định. Bà Định đang ở trong chùa Huệ Phước, ấp 4, xã Bình Thành, có mái tóc dài 5,3 mét. Bà Định cho biết, lúc mới 19 tuổi bà đã phát hiện mái tóc của mình dài ra bất thường.
Mỗi khi gội đầu hay cắt tỉa bớt tóc, bà đều bị bệnh nặng. Do đó, càng ngày mái tóc bà càng dài ra. Mái tóc không bình thường như bao phụ nữ tóc dài của xứ dừa Bến Tre, sợi tóc có màu ngà và xoắn cuộn lại với nhau giống như bó rơm người nông dân kết lại để đốt đồng. Từ khi mái tóc biến dạng bà cảm thấy nếp sinh hoạt ăn uống của mình cũng chuyển biến lạ. Bà không còn thích ăn thịt, cá..., mà chỉ muốn ăn rau, củ, quả và chỉ ăn “ngọ” tức là một ngày ăn một lần lúc 12 giờ trưa.

Với mái tóc quá dài, bà Định đã đặt may một cái túi vải dài để bao bọc lại và quấn quanh mình. Theo bà Định, lúc đầu mái tóc quá khổ có gây khó khăn cho sinh hoạt, đi lại, nhưng dần dần cũng quen. Tối đến, bà cuộn mái tóc lại làm gối kê đầu để ngủ. Rất lạ là gần 60 năm năm qua, mái tóc này được giữ kín trong túi vải quấn theo người. Mỗi khi tắm gội, bà phải treo tóc lên sàng. Bà cho biết, tóc chạm nước thì bà sẽ bị bệnh ngay. Tuy vậy mái tóc này vẫn óng mượt, không có mùi hôi hay chí, rận đeo bám. Hiện tại, bà  Định chỉ nặng khoảng 30kg, trong đó mái tóc nặng hơn 10kg.

90 năm không gội đầu

Bà Phạm Thị Tưởng (99 tuổi, ấp 1, xã Hưng Nhượng) có mái tóc dài 3,5 mét. Bà Tưởng hiện sống cùng một người em dâu tuổi đã lục tuần trong một cái miếu do bà con địa phương góp kính phí xây dựng. Dù đã 99 tuổi nhưng hiện nay bà vẫn đi lại bình thường, tinh thần minh mẫn. Bà nhớ  hết mọi chuyện từ thời thơ ấu đến ngày nay. Khi lên 10 tuổi, mái tóc bà dài ra và xoắn lọn lại. Bà nghĩ mái tóc là “trời cho” nên dù có gây “rắc rối” trong sinh hoạt vẫn cố chịu. Thời con gái bà lao động giỏi, hát hò hay nên được nhiều thanh niên yêu thích. Rất lạ là mỗi lần ra đường bị đàn ông “trêu chọc” là về nhà bà bị bệnh nằm liệt giường, nên không thể lập gia đình. 

Gần 90 năm qua, người phụ nữ này không thể tắm gội vì khi tắm gội tóc ướt sẽ bị bệnh. Tuy vậy sức khỏe bà rất tốt, chưa hề bị bệnh gì. Theo bà, “bí quyết” để sống thọ là ăn nhiều thực vật, nhất là các loại rau quả tự nhiên và vui vẻ với mọi người. Ông Phạm Văn Lâm, cháu kêu bà Tưởng bằng cô ruột “bật mí”: “Cô Tư tôi thời con gái rất đẹp, nết na. Cuộc đời của cô có nhiều giai thoại rất lạ. Khi cha tôi còn sống kể rằng, lúc lên 9 tuổi có một lần cô bị bệnh hôn mê, cô trăn trối với ông bà nội là giấc ngủ này con sẽ đi lên trời. Nếu qua 7 ngày mà con không tỉnh dậy thì coi như con không trở lại, nên an táng xác con.  Sau đó cô nhắm mắt thiếp đi và quả tim ngừng đập. Lạ kỳ đến ngày thứ 7 thì cô mở mắt ra, cơ thể  từ từ cử động. Gia đình rất mừng và cho uống nước đường... rồi từ từ cô tỉnh lại. Mấy chục năm qua, tuổi cao sức khỏe có suy yếu, bà lão này không ăn được cơm mà chỉ ăn rau, củ quả, mì gói... Sống trong ngôi miễu khá khang trang, bà Tưởng hằng ngày lo tu niệm và luôn khuyên dạy con cháu nên “ăn hiền ở lành” làm việc thiện để giúp người.

Còn tại  ấp 3, xã Bình Thành có bà Năm Cẩn, ấp 5 có bà Sáu Ngói cũng là những phụ nữ có mái tóc dài  trên 3 mét. Hai người phụ nữ này đều có gia đình, có con cái. Tuy nhiên hai vị này cũng chỉ có thể ăn “chay trường” (ăn rau, củ, quả) để sống. Riêng bà Sáu Ngói thì đang  sống một mình trong một tịnh xá. Mái tóc của họ cũng phải giấu kín trong bao vải và không được tắm gội. Tuy vậy sức khỏe các bà vẫn tốt, sống trường thọ.
Nhật Trường (Báo Lao Động)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

"Tính cách người Việt theo vùng miền"

Thảo luận về "Văn hoá & tính cách con người Việt theo vùng miền" trên  Trái tim Việt Nam online . Người bắc thường ăn nói nhẹ nhàng, kín đáo, thường hay suy nghĩ sâu xa. Người miền trung thì mọc mạc, chất phác lại hay có tính cục bộ. Người miền nam thì phóng khoáng cởi mở, dễ gần.Dân miền Bắc thường thể hiện mình qua lời nói, trong bất cứ tình huống nào họ cũng đều phải nói cho được. Dân miền Trung thường thể hiện mình qua thái độ, cử chỉ, còn miền Nam thì thể hiện qua phong cách. Nói chung dân Bắc-Trung-Nam đều diễn tuồng cả, cho nên lời nói lúc thì nhẹ nhàng điềm đạm, lúc lại gắt gỏng chua ngoa, thái độ có lúc thì đằm thắm, khi thì thì lại khinh bạc, phong cách thì có lúc phóng khoáng lúc lại dè dặt... Ấn tượng bên ngoài là như thế nhưng có khi bạn cũng thấy là chẳng ai tranh cãi lý luận lại người Trung, thái độ cử chỉ của dân Bắc cũng có thể khiến bạn dè chừng, và lời nói hay thái độ của dân Nam cũng khiến bạn chạy dài... Muốn kiểm chứng thì bạn cứ bỏ ra ...

ART NUDE PHOTOS của Dương Quốc Định

Quên những bộn bề lo toan giá vàng lên xuống, giá lúa, cá tra giảm, chuyện nhà khoa học phải nói dối ... để  ngắm ảnh các em xinh đẹp. Và nếu như kết quả nghiên cứu khoa học của một bà đầm Đức  là khoa học  (không như ta nói dối nhiều quá):  DÒM VÚ PHỤ NỮ TĂNG TUỔI THỌ     (Blog này đã từng có bài, nằm trong nhóm truy cập nhiều nhứt, có lẽ nhiều người đã luyện tập?) thì quý ông cũng nên tập thể dục con mắt một tí nhé. Xin mượn mấy tấm ảnh của nhà nhiếp ảnh Dương Quốc Định làm  dụng cụ luyện tập, ai có điều kiện thì xài hàng thật. Bộ sưu tập những bức ảnh khỏa thân và bán khỏa thân nghệ thuật của nhiếp ảnh gia trẻ Dương Quốc Định. Rất nhiều ảnh trong bộ sưu tập này đã đoạt những giải thưởng quốc tế uy tín. Cảm ơn tác giả đã chia sẻ tác phẩm trên internet. Mời bạn xem qua phần thể hiện bộ sưu tập trên PPS của chúng tôi. Link PPS:  http://vn.360plus.yahoo.com/nns-nguyennamson/article?new=1&mid=112 Chân dung Dương Quốc Địn...

Nhớ Cần Thơ phố

Trần Hữu Hiệp B áo Dân Việt So với Thăng Long - Hà Nội ngàn năm văn hiến, cố đô Huế trầm tư hay Sài Gòn phố nhộn nhịp, thì Cần Thơ phố mang đậm đặc trưng sông nước miệt vườn. Nơi đó, hàng ngày, người Tây Đô vẫn đang sống cuộc đời bình dị. Nhớ thời học phổ thông, nhà tôi chỉ cách trung tâm Cần Thơ 20 Km, nhưng mãi đến năm 15 tuổi, lần đầu tiên mới được đến Cần Thơ cùng đội học sinh giỏi của Trường cấp III Ô Môn dự thi. Đêm, mấy thằng nhà quê lang thang, lạc đường trên phố Hòa Bình, thời đó là một  đại lộ mênh mông trong mắt nhìn bọn trẻ nhà quê chúng tôi. Ký ức Cần Thơ phố trong tôi một thời còn vang qua giọng ngâm của ai trong đêm tĩnh lặng nơi con hẻm nhỏ, bài thơ Tình trắng của Kiên Giang – Hà Huy Hà: “Cần Thơ, ơi hỡi Cần Thơ/Bóng dáng ngày xanh phủ bụi mờ/Ai nhặt giùm tôi bao kỷ niệm” … Và thơ tôi, tuổi học trò: “Ai đặt tên em tự bao giờ/Người đời hai tiếng gọi Cần Thơ/Mỗi lúc đi xa ta nhớ quá/Gặp lại hình em tron...