Thứ Bảy, 20/07/2013 23:27
Hôm đi dự hội chợ nông nghiệp đồng bằng sông Cửu Long, tình cờ trông thấy mô hình mấy cây rơm trong hội chợ, anh bỗng thấy lòng xốn xang. Cái ngày xưa ấy đã qua lâu rồi mà sao anh vẫn nhớ đến quay quắt trong lòng.
Nhớ những buổi tối mùa hè, khi ngôi sao hôm bắt đầu nhú lên ở chân trời, anh lại thấy lòng nôn nao vì biết có người đang đợi mình ở gốc rơm sau hè. Mỗi năm chỉ có 3 tháng. Mỗi tháng chỉ có mấy ngày con trăng hoàn toàn bị che khuất. Đó là những ngày thầm kín nhất của đôi ta...
Đối với anh, những mùa hè khi còn thơ bé ở quê nhà là hạnh phúc nhất. Khi ấy, anh chẳng phải lo toan, chẳng phải học hành, chẳng phải thức khuya dậy sớm. Khi ấy anh chỉ có những thú vui bình dị mà bây giờ rất nhiều đứa trẻ không có được: thả diều, nơm cá, bẫy chim, mót khoai...
Những năm tháng tuổi thơ của anh còn lấp lánh niềm vui bởi bên anh có cô bé con bác Tư ở cạnh nhà. Cô bé ấy học hết lớp 9 trường làng thì ở nhà phụ mẹ làm ruộng hoặc theo ba đi buôn những khi giáp hạt. Nhưng dù có đến mùa gặt hay những ngày đốt đồng phơi đất thì những đêm hè con trăng đi vắng, em vẫn đợi anh ở gốc rơm sau hè.
Đến giờ anh vẫn không phân biệt được mùi rơm thơm, mùi tóc, hay mùi da thịt em. Tất cả hòa quyện vào nhau thành một thứ mùi hương mà bất cứ gã con trai mới lớn nào cũng ngây ngất... Đến giờ nhớ lại, anh vẫn ngạc nhiên tự hỏi, sao thuở ấy tình yêu thuần khiết thế? Chỉ ngồi gần nhau thôi mà đã thấy đất trời lung linh những sắc màu hạnh phúc.
Rồi năm tháng qua đi, vật đổi sao dời. Ngày em theo gia đình về thành phố, anh đứng chôn chân sau nhà. Không khóc mà nước mắt cứ mằn mặn trên môi. Em đi rồi, những ngày hè bỗng trở nên vô nghĩa. Cây rơm sau hè từ ấy không còn in dấu hai đứa những đêm trời không trăng sao.
20 năm rồi, giờ em ra sao? Đôi lúc anh thầm ao ước được một lần bất ngờ gặp lại em giữa bộn bề cuộc sống. Có thể khi ấy, anh sẽ làm những điều khác với ngày xưa...
Minh Quân
Nhận xét
Đăng nhận xét