Chuyển đến nội dung chính

Cơ chế nói dối, làm dối

Trần Hiệp Thủy
Cái “cơ chế” đó đang bị áp dụng trong đào tạo, nghiên cứu khoa học và nhiều lĩnh vực khác, làm khổ người trung thực, dạy người ta “nói dối” lẫn nhau, thậm chí tạo tâm lý nghi ngờ nói thật; giúp người tìm cách đi “đường vòng” nhanh hơn “đường thẳng”.

Nhiều người thừa nhận, học đại học đến lúc thi tốt nghiệp, bảo vệ luận văn ra trường dễ hơn thi vào đại học. Xét tuyển nghiên cứu sinh “dễ” hơn thi tuyển cao học. Vào học tạm trung cấp, cao đẳng rồi liên thông lên đại học nhanh hơn “mài mò kinh sử” thi lại, chưa chắc đã đậu. Thi đại học các ngành có điểm chuẩn cao, khó vào thì cố vào được ngành có điểm chuẩn thấp, sau đó đăng ký học thêm ngành thứ hai, khỏe re.
Đào tạo nghề cho lao động nông thôn là chủ trương lớn, trên phân bổ vốn về chậm, còn vài tháng thì hết năm tài chính, sợ bị khuyết điểm “có vốn mà không tiêu được”, cấp dưới cố “quơ” cho đủ cơ số học viên, đảm bảo chế độ, định mức thanh toán. Hệ quả là “người học nghề cũng ngồi nhầm lớp”. Đó cũng là một kiểu làm dối.
Đi công tác, tổ chức hội nghị, chế độ chi cho đại biểu … do định mức ít, nên người ta phải “hoạch toán” tăng số lượng. Hóa đơn thường chi không đến 200 ngàn thì tách thành nhiều hóa đơn, hoặc tìm cách mua hoá đơn đỏ, dù phải chịu thêm thuế VAT, nhưng được thanh toán. Người thủ trưởng, anh tài chính, anh kho bạc biết, nhưng mặc nhiên chấp nhận kiểu “làm dối” vì nó là thật. Nhiều định mức chi tiêu tài chính đang làm khổ người trung thực, nhiều nhóm nghiên cứu khoa học lo chuyện chứng từ, hoá đơn còn hơn việc nghiên cứu, đến mức nhà khoa học cũng phải than thở “làm khoa học cũng phải biết nói dối”.
Một thời, “nạn công chứng” hành nhiều người. Có công chứng viên một ngày ký tên hết 1 cây bút bi, áp lực đến nỗi không kịp đi … toillet. Nay có khá hơn, nhưng nhiều nơi, cần hồ sơ, giấy tờ gì cũng đòi công chứng dù trực tiếp xem bản chính. Có cơ quan khi tiếp nhận hồ sơ còn đòi bản sao công chứng chính những văn bằng, chứng chỉ do cơ quan mình cấp. Ở các trạm thu phí, có người bán vé, thì chỉ cách đó 5-10 mét, lại thêm người soát vé. Đó là những kiểu “không tin nhau”.    
Cơ chế, qui định, định mức là do con người đặt ra, không còn phù hợp thì sửa. Đừng để việc ai cũng biết là nói dối, làm dối nhưng mặc nhiên chấp nhận trong một bộ phận, rồi đến bộ phận không nhỏ, thành thói quen ứng xử hàng ngày là nguy cơ của một xã hội nói dối, làm dối.  

Nhận xét

  1. Nói dối đã phát triển tới mức mọi người đều nghĩ đó là "nói thật" thì "xã hội suy vi" - như có học giả đã nhận xét - và rồi mọi giá trị bị đảo lộn hết; kết quả là vỡ trận, bát nháo, đảo điên...

    Than ôi,
    Người thiện lương sẽ sống ở đâu trong xã hội như vậy?

    MỘ NGƯỜI NHIỀU CẢM TÌNH VỚI MGĐB.

    Trả lờiXóa
  2. Nói dối mà là... thật?
    Vậy nói thật là gì bây giờ hả anh?
    Là mất lòng, là trái tai, là tị hiềm, là bị ruồng bỏ...
    Cái thật, một lúc nào đó trong cơ chế này, nó thực trở thành
    cái xa lạ, cái ung nhọt, gớm giếc..
    Thì... cái dối cũng chẳng còn tác dụng j.
    Cs như sợi dây cung. Kéo về phía này tự khắc có 1 lực vô hình, đối trọng ể kèo theo chiều ngược lại.
    Mà... một khi kéo căng quá thì nó đứt...

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

"Tính cách người Việt theo vùng miền"

Thảo luận về "Văn hoá & tính cách con người Việt theo vùng miền" trên  Trái tim Việt Nam online . Người bắc thường ăn nói nhẹ nhàng, kín đáo, thường hay suy nghĩ sâu xa. Người miền trung thì mọc mạc, chất phác lại hay có tính cục bộ. Người miền nam thì phóng khoáng cởi mở, dễ gần.Dân miền Bắc thường thể hiện mình qua lời nói, trong bất cứ tình huống nào họ cũng đều phải nói cho được. Dân miền Trung thường thể hiện mình qua thái độ, cử chỉ, còn miền Nam thì thể hiện qua phong cách. Nói chung dân Bắc-Trung-Nam đều diễn tuồng cả, cho nên lời nói lúc thì nhẹ nhàng điềm đạm, lúc lại gắt gỏng chua ngoa, thái độ có lúc thì đằm thắm, khi thì thì lại khinh bạc, phong cách thì có lúc phóng khoáng lúc lại dè dặt... Ấn tượng bên ngoài là như thế nhưng có khi bạn cũng thấy là chẳng ai tranh cãi lý luận lại người Trung, thái độ cử chỉ của dân Bắc cũng có thể khiến bạn dè chừng, và lời nói hay thái độ của dân Nam cũng khiến bạn chạy dài... Muốn kiểm chứng thì bạn cứ bỏ ra ...

ART NUDE PHOTOS của Dương Quốc Định

Quên những bộn bề lo toan giá vàng lên xuống, giá lúa, cá tra giảm, chuyện nhà khoa học phải nói dối ... để  ngắm ảnh các em xinh đẹp. Và nếu như kết quả nghiên cứu khoa học của một bà đầm Đức  là khoa học  (không như ta nói dối nhiều quá):  DÒM VÚ PHỤ NỮ TĂNG TUỔI THỌ     (Blog này đã từng có bài, nằm trong nhóm truy cập nhiều nhứt, có lẽ nhiều người đã luyện tập?) thì quý ông cũng nên tập thể dục con mắt một tí nhé. Xin mượn mấy tấm ảnh của nhà nhiếp ảnh Dương Quốc Định làm  dụng cụ luyện tập, ai có điều kiện thì xài hàng thật. Bộ sưu tập những bức ảnh khỏa thân và bán khỏa thân nghệ thuật của nhiếp ảnh gia trẻ Dương Quốc Định. Rất nhiều ảnh trong bộ sưu tập này đã đoạt những giải thưởng quốc tế uy tín. Cảm ơn tác giả đã chia sẻ tác phẩm trên internet. Mời bạn xem qua phần thể hiện bộ sưu tập trên PPS của chúng tôi. Link PPS:  http://vn.360plus.yahoo.com/nns-nguyennamson/article?new=1&mid=112 Chân dung Dương Quốc Địn...

Nhớ Cần Thơ phố

Trần Hữu Hiệp B áo Dân Việt So với Thăng Long - Hà Nội ngàn năm văn hiến, cố đô Huế trầm tư hay Sài Gòn phố nhộn nhịp, thì Cần Thơ phố mang đậm đặc trưng sông nước miệt vườn. Nơi đó, hàng ngày, người Tây Đô vẫn đang sống cuộc đời bình dị. Nhớ thời học phổ thông, nhà tôi chỉ cách trung tâm Cần Thơ 20 Km, nhưng mãi đến năm 15 tuổi, lần đầu tiên mới được đến Cần Thơ cùng đội học sinh giỏi của Trường cấp III Ô Môn dự thi. Đêm, mấy thằng nhà quê lang thang, lạc đường trên phố Hòa Bình, thời đó là một  đại lộ mênh mông trong mắt nhìn bọn trẻ nhà quê chúng tôi. Ký ức Cần Thơ phố trong tôi một thời còn vang qua giọng ngâm của ai trong đêm tĩnh lặng nơi con hẻm nhỏ, bài thơ Tình trắng của Kiên Giang – Hà Huy Hà: “Cần Thơ, ơi hỡi Cần Thơ/Bóng dáng ngày xanh phủ bụi mờ/Ai nhặt giùm tôi bao kỷ niệm” … Và thơ tôi, tuổi học trò: “Ai đặt tên em tự bao giờ/Người đời hai tiếng gọi Cần Thơ/Mỗi lúc đi xa ta nhớ quá/Gặp lại hình em tron...