Chuyển đến nội dung chính

Ký ức chợ quê

 Trần Hữu Hiệp

 Phunu TPHCM - 11/10/2022 - 06:08

PNO - Chợ quê không chỉ là nơi trao đổi, mua bán mà còn là nơi hỏi thăm nhau mùa màng, con cái học hành...

Một góc chợ nổi Cái Răng (Cần Thơ) - Ảnh: Trung Phạm

Tôi sinh ra và lớn lên ở miền Tây sông nước. Mấy mươi năm rời miệt quê, ra phố, bỏ lại sau lưng cái chợ quê đong đầy kỷ niệm. Có dịp đi Tây, đi Tàu… vào các siêu thị hiện đại choáng ngợp với hàng hiệu hay lang thang trên chợ mạng với “thương mại điện tử”, nhưng ký ức tuổi thơ tôi vẫn còn mãi hình ảnh ngôi chợ Vàm Nhon xưa (xã Thới Thạnh, huyện Thới Lai, TP. Cần Thơ). Ngôi chợ quê bên dòng sông Ô Môn, chỉ cách Tây Đô đôi mươi cây số, mà đậm chất quê, nặng tình người.

Chợ quê là hình ảnh chị tôi mộc mạc, chân quê trong áo bà ba đẹp từng đường chỉ may tay, nhấn nhá eo thon làm nhiều chàng trai xóm trong, chợ ngoài ngẩn ngơ. Chợ quê là những bức thư tình trên giấy học trò kẻ dòng đôi cho chữ thẳng hàng của mấy anh ngoài chợ gửi chị tôi kèm ổ bánh mì, cái bánh bao trả công “người đưa thư” là tôi ngày trước…

Theo lý giải của nhà Nam bộ học Sơn Nam thì quá trình mở mang bờ cõi, mỗi giai đoạn phát triển của vùng đất phương Nam đánh dấu một giai đoạn văn minh. Cùng với văn minh miệt vườn, sông nước, văn minh nông nghiệp lúa nước, văn minh kinh xáng, có văn minh... chợ quê.

Một đặc sắc của chợ quê miền Tây là chợ nổi. Chợ nổi thì nổi tiếng rồi. “Cái Răng, Ba Láng, Vàm Xáng, Phong Điền/Anh có thương em thì cho bạc, cho tiền/ Đừng cho lúa gạo, xóm giềng cười chê”. Chợ nổi Cái Răng, chợ nổi Phong Điền trên đất Cần Thơ; chợ nổi Trà Ôn ở Vĩnh Long, chợ nổi Cái Bè ở Tiền Giang… Nhưng lâu đời và nổi tiếng nhất vẫn là chợ nổi Ngã Bảy (Hậu Giang), được nhiều người biết tiếng qua bản Tình anh bán chiếu của soạn giả Viễn Châu và làn hơi luyến láy của danh ca cải lương Út Trà Ôn. Người trong Nam, ngoài Bắc hầu như đều thuộc ít nhất mấy câu vọng cổ hoặc có thể à ơ mấy đoạn của bài hát này. Chợ nổi không chỉ có mua bán mà còn là nơi dân tài tử - cũng là người mua, kẻ bán - trổ tài ca hát.

Chợ nổi còn có nhiều “biến thể” đặc sệt phong cách quê, phương thức sinh hoạt nông nghiệp, nông thôn, miệt vườn sông nước. Vùng cuối đất thì có chợ trôi Năm Căn (Cà Mau). Đồng Tháp có chợ cá đồng, chợ rắn, chợ chuột Tháp Mười nhộn nhịp vào mùa nước nổi. Miệt Hậu Giang thì nổi tiếng các chợ “xứ ngàn”. Ngàn không phải là đơn vị tính của đồng tiền đặt cho tên chợ, cũng không có nghĩa như bài hát Lên ngàn của nhạc sĩ Hoàng Việt, mà đơn giản là cách gọi con số, từ một ngàn, ngàn rưỡi, dài đến mười bốn ngàn để chỉ khoảng cách các con kênh trục đứng (chiều dọc) và xẻ ngang xương cá tạo ra hệ thống thủy lợi bàn cờ miệt Hậu Giang - dấu ấn thời Pháp dùng cơ giới làm thủy lợi, mà nhà văn Sơn Nam đã viết trong sách Khai phá miền Hậu Giang.

Vốn xưa người Pháp khai thác thuộc địa, làm thủy lợi, đào kinh xáng Xà No, Lái Hiếu và các kinh trục cách nhau 1.000m, rồi xẻ kinh xương cá cách nhau 500m. Dân cư hình thành theo con kinh, chợ nhóm chỗ đông đúc, rồi đặt tên theo số đo chiều dài hoặc chiều rộng của dòng kinh, nên mới có kinh Bảy Thước, kinh Mười Thước và có chợ “xứ ngàn”. Xâu chuỗi các chợ Một Ngàn, Bảy Ngàn là dòng kinh xáng Xà No - con đường lúa gạo miền Hậu Giang mà ngày nay vẫn nhộn nhịp chợ quê.

Đờn ca tài tử trên sông ở Cần Thơ - Ảnh: Trung Phạm

Chợ quê không chỉ là nơi trao đổi, mua bán mà còn là nơi hỏi thăm nhau mùa màng, con cái học hành. Người bán, người mua quen biết nhau. Người mua cũng là người bán, đồng tiền cứ xoay từ trong túi chị Hai vừa bán mớ cá qua anh Ba bán thịt, rồi đến lượt cô Tư bán chuối, thím Năm tạp hóa…

Kinh tế phát triển, ngày nay nhiều chợ quê phải nhường chỗ cho siêu thị, những ngôi chợ hiện đại, cửa hàng tiện ích... Kèm theo đó là những thức ăn nhanh hamburger, gà rán KFC, Jolibee… xuất hiện ngày càng nhiều thay cho các món ăn quê. Song, cho đến nay và tôi tin còn lâu nữa, chợ quê ở miền Tây vẫn tồn tại trong hiện thực và luôn sống mãi trong ký ức của người miền Tây.

https://www.phunuonline.com.vn/ky-uc-cho-que-a1474783.html

Trần Hữu Hiệp

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

"Tính cách người Việt theo vùng miền"

Thảo luận về "Văn hoá & tính cách con người Việt theo vùng miền" trên  Trái tim Việt Nam online . Người bắc thường ăn nói nhẹ nhàng, kín đáo, thường hay suy nghĩ sâu xa. Người miền trung thì mọc mạc, chất phác lại hay có tính cục bộ. Người miền nam thì phóng khoáng cởi mở, dễ gần.Dân miền Bắc thường thể hiện mình qua lời nói, trong bất cứ tình huống nào họ cũng đều phải nói cho được. Dân miền Trung thường thể hiện mình qua thái độ, cử chỉ, còn miền Nam thì thể hiện qua phong cách. Nói chung dân Bắc-Trung-Nam đều diễn tuồng cả, cho nên lời nói lúc thì nhẹ nhàng điềm đạm, lúc lại gắt gỏng chua ngoa, thái độ có lúc thì đằm thắm, khi thì thì lại khinh bạc, phong cách thì có lúc phóng khoáng lúc lại dè dặt... Ấn tượng bên ngoài là như thế nhưng có khi bạn cũng thấy là chẳng ai tranh cãi lý luận lại người Trung, thái độ cử chỉ của dân Bắc cũng có thể khiến bạn dè chừng, và lời nói hay thái độ của dân Nam cũng khiến bạn chạy dài... Muốn kiểm chứng thì bạn cứ bỏ ra

ART NUDE PHOTOS của Dương Quốc Định

Quên những bộn bề lo toan giá vàng lên xuống, giá lúa, cá tra giảm, chuyện nhà khoa học phải nói dối ... để  ngắm ảnh các em xinh đẹp. Và nếu như kết quả nghiên cứu khoa học của một bà đầm Đức  là khoa học  (không như ta nói dối nhiều quá):  DÒM VÚ PHỤ NỮ TĂNG TUỔI THỌ     (Blog này đã từng có bài, nằm trong nhóm truy cập nhiều nhứt, có lẽ nhiều người đã luyện tập?) thì quý ông cũng nên tập thể dục con mắt một tí nhé. Xin mượn mấy tấm ảnh của nhà nhiếp ảnh Dương Quốc Định làm  dụng cụ luyện tập, ai có điều kiện thì xài hàng thật. Bộ sưu tập những bức ảnh khỏa thân và bán khỏa thân nghệ thuật của nhiếp ảnh gia trẻ Dương Quốc Định. Rất nhiều ảnh trong bộ sưu tập này đã đoạt những giải thưởng quốc tế uy tín. Cảm ơn tác giả đã chia sẻ tác phẩm trên internet. Mời bạn xem qua phần thể hiện bộ sưu tập trên PPS của chúng tôi. Link PPS:  http://vn.360plus.yahoo.com/nns-nguyennamson/article?new=1&mid=112 Chân dung Dương Quốc Định Dương Quốc Định  sinh năm 1967,

Nhớ Cần Thơ phố

Trần Hữu Hiệp B áo Dân Việt So với Thăng Long - Hà Nội ngàn năm văn hiến, cố đô Huế trầm tư hay Sài Gòn phố nhộn nhịp, thì Cần Thơ phố mang đậm đặc trưng sông nước miệt vườn. Nơi đó, hàng ngày, người Tây Đô vẫn đang sống cuộc đời bình dị. Nhớ thời học phổ thông, nhà tôi chỉ cách trung tâm Cần Thơ 20 Km, nhưng mãi đến năm 15 tuổi, lần đầu tiên mới được đến Cần Thơ cùng đội học sinh giỏi của Trường cấp III Ô Môn dự thi. Đêm, mấy thằng nhà quê lang thang, lạc đường trên phố Hòa Bình, thời đó là một  đại lộ mênh mông trong mắt nhìn bọn trẻ nhà quê chúng tôi. Ký ức Cần Thơ phố trong tôi một thời còn vang qua giọng ngâm của ai trong đêm tĩnh lặng nơi con hẻm nhỏ, bài thơ Tình trắng của Kiên Giang – Hà Huy Hà: “Cần Thơ, ơi hỡi Cần Thơ/Bóng dáng ngày xanh phủ bụi mờ/Ai nhặt giùm tôi bao kỷ niệm” … Và thơ tôi, tuổi học trò: “Ai đặt tên em tự bao giờ/Người đời hai tiếng gọi Cần Thơ/Mỗi lúc đi xa ta nhớ quá/Gặp lại hình em trong giấc mơ …”.   Nhớ Cần Thơ phố thời bao