Chuyển đến nội dung chính

Chuẩn Văn hoá "đéo"

Khách phương xa đến tìm nhà người quen ở một thôn văn hoá, gặp anh thanh niên hỏi đường. Chàng trai nghễnh ngãng nghe nhắc lại câu hỏi hai ba lần, rồi chậm rãi đáp: Tôi…đéo hiểu ông nói gì cả".
Kiên trì, người khách đi thêm một đoạn, lần này tìm một cô gái độ tuổi trăng tròn, gương mặt lịch sự mà hỏi:
- "Cô ơi, có biết nhà ông Năm Nộm, Trưởng thôn văn hóa này ở đâu không?". 
Cô gái đáp gọn lỏn: "Đéo biết". 
Ông khách ngao ngán lắc đầu, nhưng biết làm sao, đành đi tiếp, tìm người khác hỏi đường. Lần này vớ được đám trẻ con đang chơi nhảy lò cò, ông khách lại hỏi nhà ông Trưởng thôn văn hoá. Một thằng bé trạc tuổi lên 10, ngước nhìn ông khách lạ bằng ánh mắt xấc láo, ranh mãnh, đáp gọn lỏn: Biết, nhưng đéo chỉ!”.
Cuối cùng, tìm miết ông khách cũng thấy nhà người quen. Bạn bè lâu năm, gặp nhau mừng rỡ. Chủ nhà mần gà đãi khách. Trà dư tửu hậu, khách than vãn chuyện hỏi thăm đường, toàn được dân của thôn văn hoá mình chỉ đường ... đéo (!). "Là thôn văn hoá, nhưng các bậc phụ huynh ở đây không dạy dỗ con em hay sao mà để chúng nó ăn nói với người khách lạ, thô bỉ đến thế hả anh?" - người khách tâm tình.
Chẳng cần suy nghĩ gì, ông Trưởng thôn văn hóa thuận miệng trả lời ngay: Có dạy đấy chứ, quan tâm thường xuyên đấy chứ, nhưng khổ quá, nói mãi mà chúng nó ... đéo nghe!”
Lúc ấy cô con gái của chủ nhà là cô giáo, dạy sử, vừa từ trường học về, nghe kể, mới góp thêm câu chuyện ở lớp:
- Hôm ấy cháu giảng bài sử, có đoạn về hành động anh hùng, dũng cảm của nhân dân ta đã đánh giặc cứu nước. Cháu đặt câu hỏi, em nào có thể cắt nghĩa "Hành động dũng cảm là gì?". Một em trong lớp giơ tay phát biểu rất nhanh: "Thưa cô, dũng cảm là đứng trước quân thù ... đéo sợ!”
Sau đó, cô giáo tiếp đoàn lãnh đạo tỉnh về thăm trường. Ông Giám đốc Sở GD&ĐT có bài nói chuyện rất hay về giáo dục nhân cách cho bọn trẻ trong trường phổ thông, đặc biệt là gắn với những giá trị truyền thống, văn hoá làng xã, các phong trào xây dựng xã văn hoá, ấp văn hoá, gia đình văn hoá, ... Trong tiệc nhậu liên hoan tiếp Đoàn, cô giáo đem câu chuyện học trò cắt nghĩa 2 từ "dũng cảm" làm thí dụ dẫn chứng cho tình trạng đáng báo động về "văn hoá". Nghe xong, ông Giám đốc Sở tỏ vẻ đăm chiêu, ra điều suy nghĩ lắm. Cuối cùng, ông nghiêm nghị, rồi gật gù như một triết gia uyên bác vừa khám phá ra một chân lý, chậm rãi đáp:
- Ừ, mà nó cắt nghĩa như thế cũng đéo sai!
Thật là "botay.du.nang" (bó tay chấm đu nặng). 
Cô giáo dạy sử, con gái ông Trưởng thôn văn hoá kết câu chuyện bằng lời ngao ngán: "Bác thấy không, đâu chỉ chuyện ngoài đường, cả trong môi trường giáo dục bi giờ mà còn như thế. Thật là ... đéo hiểu nổi"!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

"Tính cách người Việt theo vùng miền"

Thảo luận về "Văn hoá & tính cách con người Việt theo vùng miền" trên  Trái tim Việt Nam online . Người bắc thường ăn nói nhẹ nhàng, kín đáo, thường hay suy nghĩ sâu xa. Người miền trung thì mọc mạc, chất phác lại hay có tính cục bộ. Người miền nam thì phóng khoáng cởi mở, dễ gần.Dân miền Bắc thường thể hiện mình qua lời nói, trong bất cứ tình huống nào họ cũng đều phải nói cho được. Dân miền Trung thường thể hiện mình qua thái độ, cử chỉ, còn miền Nam thì thể hiện qua phong cách. Nói chung dân Bắc-Trung-Nam đều diễn tuồng cả, cho nên lời nói lúc thì nhẹ nhàng điềm đạm, lúc lại gắt gỏng chua ngoa, thái độ có lúc thì đằm thắm, khi thì thì lại khinh bạc, phong cách thì có lúc phóng khoáng lúc lại dè dặt... Ấn tượng bên ngoài là như thế nhưng có khi bạn cũng thấy là chẳng ai tranh cãi lý luận lại người Trung, thái độ cử chỉ của dân Bắc cũng có thể khiến bạn dè chừng, và lời nói hay thái độ của dân Nam cũng khiến bạn chạy dài... Muốn kiểm chứng thì bạn cứ bỏ ra ...

ART NUDE PHOTOS của Dương Quốc Định

Quên những bộn bề lo toan giá vàng lên xuống, giá lúa, cá tra giảm, chuyện nhà khoa học phải nói dối ... để  ngắm ảnh các em xinh đẹp. Và nếu như kết quả nghiên cứu khoa học của một bà đầm Đức  là khoa học  (không như ta nói dối nhiều quá):  DÒM VÚ PHỤ NỮ TĂNG TUỔI THỌ     (Blog này đã từng có bài, nằm trong nhóm truy cập nhiều nhứt, có lẽ nhiều người đã luyện tập?) thì quý ông cũng nên tập thể dục con mắt một tí nhé. Xin mượn mấy tấm ảnh của nhà nhiếp ảnh Dương Quốc Định làm  dụng cụ luyện tập, ai có điều kiện thì xài hàng thật. Bộ sưu tập những bức ảnh khỏa thân và bán khỏa thân nghệ thuật của nhiếp ảnh gia trẻ Dương Quốc Định. Rất nhiều ảnh trong bộ sưu tập này đã đoạt những giải thưởng quốc tế uy tín. Cảm ơn tác giả đã chia sẻ tác phẩm trên internet. Mời bạn xem qua phần thể hiện bộ sưu tập trên PPS của chúng tôi. Link PPS:  http://vn.360plus.yahoo.com/nns-nguyennamson/article?new=1&mid=112 Chân dung Dương Quốc Địn...

Nhớ Cần Thơ phố

Trần Hữu Hiệp B áo Dân Việt So với Thăng Long - Hà Nội ngàn năm văn hiến, cố đô Huế trầm tư hay Sài Gòn phố nhộn nhịp, thì Cần Thơ phố mang đậm đặc trưng sông nước miệt vườn. Nơi đó, hàng ngày, người Tây Đô vẫn đang sống cuộc đời bình dị. Nhớ thời học phổ thông, nhà tôi chỉ cách trung tâm Cần Thơ 20 Km, nhưng mãi đến năm 15 tuổi, lần đầu tiên mới được đến Cần Thơ cùng đội học sinh giỏi của Trường cấp III Ô Môn dự thi. Đêm, mấy thằng nhà quê lang thang, lạc đường trên phố Hòa Bình, thời đó là một  đại lộ mênh mông trong mắt nhìn bọn trẻ nhà quê chúng tôi. Ký ức Cần Thơ phố trong tôi một thời còn vang qua giọng ngâm của ai trong đêm tĩnh lặng nơi con hẻm nhỏ, bài thơ Tình trắng của Kiên Giang – Hà Huy Hà: “Cần Thơ, ơi hỡi Cần Thơ/Bóng dáng ngày xanh phủ bụi mờ/Ai nhặt giùm tôi bao kỷ niệm” … Và thơ tôi, tuổi học trò: “Ai đặt tên em tự bao giờ/Người đời hai tiếng gọi Cần Thơ/Mỗi lúc đi xa ta nhớ quá/Gặp lại hình em tron...