Chuyển đến nội dung chính

Un Parisien spécialiste du ragoût de chèvre à Cân Tho



12/05/2013 11:04
À Cân Tho (delta du Mékong), le restaurant de ragoût de chèvre de Christian-Thanh Thuy est devenu une adresse incontournable. Son succès, il le doit en partie au fait que son chef cuisinier est Parisien.
De nombreux touristes à Cân Tho (delta du Mékong) viennent déguster le ragoût de chèvre (lâu dê) du restaurant Christian-Thanh Thuy situé rue du 30 avril, une des artères principales de la plus grande ville du delta du Mékong.

L'entrée du restaurant de ragoût de chèvre de Christian-Thanh Thuy. Photo : Duy Khuong/VNA/CVN

Christian est originaire de Paris et parle assez bien vietnamien. Ce qu’il prononce le mieux, c’est «Le restaurant de ragoût de chèvre Christian-Thanh Thuy a l’honneur de vous servir !». Une fois les clients assis, le restaurateur continue son show, en souriant : «Mesdames, Messieurs les clients, attendez quelques minutes s’il vous plait ! Nous allons vous servir du ragoût de chèvre spécial !». Deux, trois minutes après, il réapparaît avec un pot en terre cuite contenant le fameux ragoût. Sa femme, Thanh Thuy, dispose bols, baguettes, coupelles d’alcool, légumes sur la table. Ensuite, Christian se met dans un coin, attend que les clients vident leur tasse d’alcool et goûtent les mets. Après, il s’adresse aux clients d’une manière polie : «Alors, c’est bon ?». Si les clients apprécient, il leur dit joyeusement : «Je vous remercie et vous souhaite bon appétit !». Et si les clients ont des opinions à donner, le chef cuisinier, aussi serveur, tire de sa poche un carnet et les note.

Christian, sa femme et sa fille préparent leur fameux ragoût de chèvre. Photo : Duy Khuong/VNA/CVN

Souvent, des étudiants francophones de Cân Tho profitent de l’occasion pour dialoguer avec ce Parisien pur jus. Si un client l’invite à boire une tasse d’alcool, Christian refuse poliment : «Notre restaurant sert de l’alcool, mais moi je ne bois pas !». 
Coup de foudre au soleil

De nombreux clients apprécient le restaurant Christian-Thanh Thuy car son ragoût de chèvre est à la fois savoureux et bon marché. Certains y viennent par curiosité. On demande souvent au restaurateur français les raisons qui l’ont poussé à s’installer à Cân Tho. «Je suis tombé amoureux d’une jeune paysanne de Cân Tho», répond-il simplement. Christian est né à Paris. Tous les membres de sa famille sont enseignants. Seul Christian a choisi le métier de cuisinier. Employé dans un restaurant à Paris, il voyageait chaque été seul dans un pays étranger. En 2000, il débarque au Vietnam. À Nha Trang, sur la plage de sable blanc frangée de cocotiers, il rencontre Thanh Thuy, qui rendait visite à un proche…

Christian (debout) sert du ragoût de chèvre à ses clients. Photo : Duy Khuong/VNA/CVN

L’histoire d’amour improbable entre un cuisinier parisien et une jeune paysanne de Cân Tho débute alors. Elle se solde par un mariage. Après, Christian décide de rester dans le pays de sa femme et de gagner sa vie avec son métier de cuistot. Mais que proposer comme menu ? Dans le delta du Mékong, les plats français ne sont guère populaires. Christian décide alors de parcourir les rues de Cân Tho pour examiner les plats favoris des habitants locaux. Le cuisinier parisien revient avec cette conclusion : ce sont les restaurants de ragoût de chèvre qui ont le plus de succès.

Christian fréquente plusieurs restaurants pour goûter ce plat, fait connaissance avec des cuisiniers pour tenter de percer leurs secrets. Après, il prépare son premier ragoût et invite toute sa belle-famille et même les voisins à venir goûter. Tout le monde le félicite, alors il décide d’ouvrir son propre restaurant. Au début, la clientèle est clairsemée. Le patron se rend tous les jours dans des universités de la ville, fait connaissance avec des étudiants et professeurs francophones, et les invite à venir goûter ses ragoûts. Beaucoup viennent par simple curiosité... Au fil du temps, le restaurant se remplit.

Cân Tho et Paris 

Les deux premières années, Christian n’a pas eu le temps de revenir en France voir ses parents, frères et sœurs. Sa mère s’est alors rendu sur place. Là, elle a constaté la vie difficile de son fils. Lui et sa famille vivent dans un logement assez étroit et Christian travaille dur. La mère conseille à son fils d’emmener sa famille à Paris. Mais au fond de son cœur, Christian ne veut pas revenir car il aime sa vie sous les tropiques. D’autre part, s’il revient, il continuera de travailler pour un restaurateur, tandis qu’il est son propre patron à Cân Tho.

Durant le séjour de sa mère au Vietnam, Christian n’a pas fermé son restaurant et a confié sa mère à sa femme qui l’a conduite dans différents sites du delta du Mékong. La bonté, la sympathie de la belle-fille et la sincérité, la simplicité des paysans de la région l’ont conquise. Avant de repartir pour Paris, elle a dit à son fils : «Tu as raison d’avoir fait ce choix».
Christian a pris goût à sa vie de restaurateur à Cân Tho. Chaque matin, il se rend au marché de Cai Khê pour acheter de la viande, puis file au marché flottant de Cai Rang pour les épices et les légumes. Au retour, il prépare son ragoût et sert ses clients jusque fort tard le soir.

Diêu An/CVN

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

"Tính cách người Việt theo vùng miền"

Thảo luận về "Văn hoá & tính cách con người Việt theo vùng miền" trên  Trái tim Việt Nam online . Người bắc thường ăn nói nhẹ nhàng, kín đáo, thường hay suy nghĩ sâu xa. Người miền trung thì mọc mạc, chất phác lại hay có tính cục bộ. Người miền nam thì phóng khoáng cởi mở, dễ gần.Dân miền Bắc thường thể hiện mình qua lời nói, trong bất cứ tình huống nào họ cũng đều phải nói cho được. Dân miền Trung thường thể hiện mình qua thái độ, cử chỉ, còn miền Nam thì thể hiện qua phong cách. Nói chung dân Bắc-Trung-Nam đều diễn tuồng cả, cho nên lời nói lúc thì nhẹ nhàng điềm đạm, lúc lại gắt gỏng chua ngoa, thái độ có lúc thì đằm thắm, khi thì thì lại khinh bạc, phong cách thì có lúc phóng khoáng lúc lại dè dặt... Ấn tượng bên ngoài là như thế nhưng có khi bạn cũng thấy là chẳng ai tranh cãi lý luận lại người Trung, thái độ cử chỉ của dân Bắc cũng có thể khiến bạn dè chừng, và lời nói hay thái độ của dân Nam cũng khiến bạn chạy dài... Muốn kiểm chứng thì bạn cứ bỏ ra ...

ART NUDE PHOTOS của Dương Quốc Định

Quên những bộn bề lo toan giá vàng lên xuống, giá lúa, cá tra giảm, chuyện nhà khoa học phải nói dối ... để  ngắm ảnh các em xinh đẹp. Và nếu như kết quả nghiên cứu khoa học của một bà đầm Đức  là khoa học  (không như ta nói dối nhiều quá):  DÒM VÚ PHỤ NỮ TĂNG TUỔI THỌ     (Blog này đã từng có bài, nằm trong nhóm truy cập nhiều nhứt, có lẽ nhiều người đã luyện tập?) thì quý ông cũng nên tập thể dục con mắt một tí nhé. Xin mượn mấy tấm ảnh của nhà nhiếp ảnh Dương Quốc Định làm  dụng cụ luyện tập, ai có điều kiện thì xài hàng thật. Bộ sưu tập những bức ảnh khỏa thân và bán khỏa thân nghệ thuật của nhiếp ảnh gia trẻ Dương Quốc Định. Rất nhiều ảnh trong bộ sưu tập này đã đoạt những giải thưởng quốc tế uy tín. Cảm ơn tác giả đã chia sẻ tác phẩm trên internet. Mời bạn xem qua phần thể hiện bộ sưu tập trên PPS của chúng tôi. Link PPS:  http://vn.360plus.yahoo.com/nns-nguyennamson/article?new=1&mid=112 Chân dung Dương Quốc Địn...

Nhớ Cần Thơ phố

Trần Hữu Hiệp B áo Dân Việt So với Thăng Long - Hà Nội ngàn năm văn hiến, cố đô Huế trầm tư hay Sài Gòn phố nhộn nhịp, thì Cần Thơ phố mang đậm đặc trưng sông nước miệt vườn. Nơi đó, hàng ngày, người Tây Đô vẫn đang sống cuộc đời bình dị. Nhớ thời học phổ thông, nhà tôi chỉ cách trung tâm Cần Thơ 20 Km, nhưng mãi đến năm 15 tuổi, lần đầu tiên mới được đến Cần Thơ cùng đội học sinh giỏi của Trường cấp III Ô Môn dự thi. Đêm, mấy thằng nhà quê lang thang, lạc đường trên phố Hòa Bình, thời đó là một  đại lộ mênh mông trong mắt nhìn bọn trẻ nhà quê chúng tôi. Ký ức Cần Thơ phố trong tôi một thời còn vang qua giọng ngâm của ai trong đêm tĩnh lặng nơi con hẻm nhỏ, bài thơ Tình trắng của Kiên Giang – Hà Huy Hà: “Cần Thơ, ơi hỡi Cần Thơ/Bóng dáng ngày xanh phủ bụi mờ/Ai nhặt giùm tôi bao kỷ niệm” … Và thơ tôi, tuổi học trò: “Ai đặt tên em tự bao giờ/Người đời hai tiếng gọi Cần Thơ/Mỗi lúc đi xa ta nhớ quá/Gặp lại hình em tron...