Chuyển đến nội dung chính

Gasoline shortage is a management crisis

 VnExpress - October 12, 2022 | 12:03 pm GMT+7

Tran Huu HiepEconomist
"We cannot bear this loss anymore; the more gasoline we sell, the more money we lose," the owner of a gas station in the Mekong Delta said.

He had to complete countless procedures to set up his gas station: consulting the national investment agenda, changing the land-use purpose, seeking permits for the construction rights and installation of gas pipes, fire safety, environmental license, measurements and quality controls, sales certificates ... the list goes on.

Now with the gas station needing to close, he, and many others like him, feel as if all those efforts were in vain.

Meanwhile, the few gas stations that remain open face great resentment from the public, mainly because queues to buy fuel take forever.

Sometimes, the resentment takes a rather extreme form: On October 6, after waiting for long to fill his motorbike at a HCMC pump, a man whipped out a knife and attacked the staff.

The gas shortage is severe, especially in the larger cities. This begs the question: What is the role of the government in ensuring availability of such a critical resource?

Pressure is intensifying on the Ministry of Industry and Trade. Even as the gasoline issue exercised the public, its chiefs provided no clear answers, and all people heard were "plans" and "promises" from importers and refineries, which could take months or years to implement.

Gas stations closed while distributors remain silent. Gasoline importers invented new and incomprehensible excuses. Who can provide assistance to people who have no fuel for transportation and potentially no means to take care of their families?

"Will the public have enough gas for this month?" was a simple yes or no question that no manager answered sufficiently.

Oil is a strategic resource that directly influences the prices of all goods and services used in daily life.

When the price of fuel falls, gas stations everywhere are hesitant to sell, due mainly to concerns about profits. They make excuses, "maintenance" being the most common one, to close down. But soon the public becomes furious, and owners then come clean: as a private business, they just cannot operate at such a loss.

The government plays a role in managing the distribution of fuels through national-level distributors, changing policies and using public funds to subsidize prices.

Many distributors, faced with a likelihood of rising demand, pay high prices to stock up large volumes and potentially make profits as the price further escalates.

But if international prices then fall, the government could reduce the price cap, leading national distributors to cut the profits of retailers, forcing them to operate with low profits.

The more gas stations sell, the more they lose since with no or low margins on fuels, they bleed money on wages, transportation, tax, etc, forcing them to close down until the business becomes somewhat profitable again.

To address this problem, the government needs to consider the benefits of all stakeholders down to small corporates and consumers instead of just itself and major distributors as it does now.

Therefore, a re-evaluation of fuel prices with operatable level of profits for all stakeholders in the distribution chain is essential. This will help limit the unpredictability of gas distribution.

The current situation cannot be addressed by punishing private businesses. Penalties, legal sanctions and even forced closures will be tantamount to a gentle breeze blowing at a giant iceberg waiting to sink the Vietnamese economy.

*Tran Huu Hiep has a Doctorate in Economics and is the deputy chairman of the Mekong Delta Tourism Association.

https://e.vnexpress.net/news/perspectives/vietnam-gasoline-shortage-is-a-management-crisis-4522353.html

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

"Tính cách người Việt theo vùng miền"

Thảo luận về "Văn hoá & tính cách con người Việt theo vùng miền" trên  Trái tim Việt Nam online . Người bắc thường ăn nói nhẹ nhàng, kín đáo, thường hay suy nghĩ sâu xa. Người miền trung thì mọc mạc, chất phác lại hay có tính cục bộ. Người miền nam thì phóng khoáng cởi mở, dễ gần.Dân miền Bắc thường thể hiện mình qua lời nói, trong bất cứ tình huống nào họ cũng đều phải nói cho được. Dân miền Trung thường thể hiện mình qua thái độ, cử chỉ, còn miền Nam thì thể hiện qua phong cách. Nói chung dân Bắc-Trung-Nam đều diễn tuồng cả, cho nên lời nói lúc thì nhẹ nhàng điềm đạm, lúc lại gắt gỏng chua ngoa, thái độ có lúc thì đằm thắm, khi thì thì lại khinh bạc, phong cách thì có lúc phóng khoáng lúc lại dè dặt... Ấn tượng bên ngoài là như thế nhưng có khi bạn cũng thấy là chẳng ai tranh cãi lý luận lại người Trung, thái độ cử chỉ của dân Bắc cũng có thể khiến bạn dè chừng, và lời nói hay thái độ của dân Nam cũng khiến bạn chạy dài... Muốn kiểm chứng thì bạn cứ bỏ ra ...

ART NUDE PHOTOS của Dương Quốc Định

Quên những bộn bề lo toan giá vàng lên xuống, giá lúa, cá tra giảm, chuyện nhà khoa học phải nói dối ... để  ngắm ảnh các em xinh đẹp. Và nếu như kết quả nghiên cứu khoa học của một bà đầm Đức  là khoa học  (không như ta nói dối nhiều quá):  DÒM VÚ PHỤ NỮ TĂNG TUỔI THỌ     (Blog này đã từng có bài, nằm trong nhóm truy cập nhiều nhứt, có lẽ nhiều người đã luyện tập?) thì quý ông cũng nên tập thể dục con mắt một tí nhé. Xin mượn mấy tấm ảnh của nhà nhiếp ảnh Dương Quốc Định làm  dụng cụ luyện tập, ai có điều kiện thì xài hàng thật. Bộ sưu tập những bức ảnh khỏa thân và bán khỏa thân nghệ thuật của nhiếp ảnh gia trẻ Dương Quốc Định. Rất nhiều ảnh trong bộ sưu tập này đã đoạt những giải thưởng quốc tế uy tín. Cảm ơn tác giả đã chia sẻ tác phẩm trên internet. Mời bạn xem qua phần thể hiện bộ sưu tập trên PPS của chúng tôi. Link PPS:  http://vn.360plus.yahoo.com/nns-nguyennamson/article?new=1&mid=112 Chân dung Dương Quốc Địn...

Nhớ Cần Thơ phố

Trần Hữu Hiệp B áo Dân Việt So với Thăng Long - Hà Nội ngàn năm văn hiến, cố đô Huế trầm tư hay Sài Gòn phố nhộn nhịp, thì Cần Thơ phố mang đậm đặc trưng sông nước miệt vườn. Nơi đó, hàng ngày, người Tây Đô vẫn đang sống cuộc đời bình dị. Nhớ thời học phổ thông, nhà tôi chỉ cách trung tâm Cần Thơ 20 Km, nhưng mãi đến năm 15 tuổi, lần đầu tiên mới được đến Cần Thơ cùng đội học sinh giỏi của Trường cấp III Ô Môn dự thi. Đêm, mấy thằng nhà quê lang thang, lạc đường trên phố Hòa Bình, thời đó là một  đại lộ mênh mông trong mắt nhìn bọn trẻ nhà quê chúng tôi. Ký ức Cần Thơ phố trong tôi một thời còn vang qua giọng ngâm của ai trong đêm tĩnh lặng nơi con hẻm nhỏ, bài thơ Tình trắng của Kiên Giang – Hà Huy Hà: “Cần Thơ, ơi hỡi Cần Thơ/Bóng dáng ngày xanh phủ bụi mờ/Ai nhặt giùm tôi bao kỷ niệm” … Và thơ tôi, tuổi học trò: “Ai đặt tên em tự bao giờ/Người đời hai tiếng gọi Cần Thơ/Mỗi lúc đi xa ta nhớ quá/Gặp lại hình em tron...