Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Dấu xưa Miền Tây Nam Bộ

Thăm những điểm "cổ" nhất ở xứ Bạc Liêu

(Dân trí) - Hàng trăm năm qua, tháp cổ Vĩnh Hưng và cây xoài cổ thụ vẫn đứng vững giữa mưa nắng thời gian. Hai địa điểm này đã trở thành những điểm du lịch tiêu biểu của tỉnh Bạc Liêu. Tháp cổ Vĩnh Hưng tọa lạc tại ấp Trung Hưng 1, xã Vĩnh Hưng A, huyện Vĩnh Lợi, được phát hiện vào năm 1911. Ngôi tháp cổ có chiều cao khoảng 8,2m (một phần đỉnh tháp đã bị sập), chân tháp hình chữ nhật có kích cỡ 5,6mx6,9m, mặt tháp quay về hướng Tây. Toàn bộ ngôi tháp được xây dựng bằng gạch, phần dưới lớn và nhỏ dần ở phía trên, cả 3 vách dính lại tạo thành hình vòng cung.  Tháp cổ Vĩnh Hưng đã hơn 1000 năm tuổi. Tháp cổ Vĩnh Hưng được cho là một trong những kiến trúc của nền văn hóa Óc-eo còn sót lại ở vùng Tây Nam Bộ. Nhiều nhà khảo cổ cũng đã đến khai quật tại đây và phát hiện nhiều hiện vật có liên quan đến sự hình thành, tồn tại của của tháp cổ khoảng từ thế kỷ IV – XIII sau công nguyên. Mặt trước tháp cổ với kiến trúc đơn giản nhưng đã tồn tại qua nhiều thời gian. Theo s

Nhớ Cần Thơ phố

Trần Hữu Hiệp B áo Dân Việt So với Thăng Long - Hà Nội ngàn năm văn hiến, cố đô Huế trầm tư hay Sài Gòn phố nhộn nhịp, thì Cần Thơ phố mang đậm đặc trưng sông nước miệt vườn. Nơi đó, hàng ngày, người Tây Đô vẫn đang sống cuộc đời bình dị. Nhớ thời học phổ thông, nhà tôi chỉ cách trung tâm Cần Thơ 20 Km, nhưng mãi đến năm 15 tuổi, lần đầu tiên mới được đến Cần Thơ cùng đội học sinh giỏi của Trường cấp III Ô Môn dự thi. Đêm, mấy thằng nhà quê lang thang, lạc đường trên phố Hòa Bình, thời đó là một  đại lộ mênh mông trong mắt nhìn bọn trẻ nhà quê chúng tôi. Ký ức Cần Thơ phố trong tôi một thời còn vang qua giọng ngâm của ai trong đêm tĩnh lặng nơi con hẻm nhỏ, bài thơ Tình trắng của Kiên Giang – Hà Huy Hà: “Cần Thơ, ơi hỡi Cần Thơ/Bóng dáng ngày xanh phủ bụi mờ/Ai nhặt giùm tôi bao kỷ niệm” … Và thơ tôi, tuổi học trò: “Ai đặt tên em tự bao giờ/Người đời hai tiếng gọi Cần Thơ/Mỗi lúc đi xa ta nhớ quá/Gặp lại hình em trong giấc mơ …”.   Nhớ Cần Thơ phố thời bao