BÁO LAO ĐỘNG CUỐI TUẦN, Thứ sáu 04/05/2012 07:00 “Tiếng Việt còn thì nước ta còn”! (Phạm Quỳnh), “Khi Nguyễn Du viết Kiều/ Đất nước hóa thành văn” (Chế Lan Viên)... Vậy là có hai chuyện của ngôn ngữ mà ta phân ra làm môn Tiếng Việt và môn Văn học. Tự hào văn hiến dân tộc và tự hào tiếng Việt ta có thừa, mà thực tế tiếng ta đang loạn xạ, văn chương ta đang “lùn tịt”, chẳng có điểm cao nào, thời hội nhập toàn cầu càng chứng tỏ ta chìm nghỉm ngay cửa sông chứ đừng nói ngoài trùng khơi. Thế nên mọi người đổ xô đi tìm nguyên nhân, biện/giải pháp. Tại văn hóa đọc ta “lùn” hay tại nhà văn ta “lùn”. Tại chương trình, sách giáo khoa dạy Văn, dạy Tiếng kì cục “hết chịu nổi”, tại giá sách quá cao dân nghèo không có tiền mua, tại truyền thông dùng tiếng Việt quá tùy tiện, tại mỗi người trên mạng xài tiếng ông cha vô trách nhiệm, v. v và v. v... Trẻ em, người lớn đều lười đọc. Nếu có đọc thì “thực đơn” chỉ 3 món: tranh truyện, báo “lá cải” và “tiểu thuyết hai xu”... Thế nên có phong trà
"Lời quê góp nhặt dông dài. Mua vui cũng được một vài trống canh" (KIỀU)